Insane
Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323453

Bình chọn: 10.00/10/345 lượt.

chớt nhả, vẻ mặt nghiêm túc.“Mày gọi đi.” Ánh mắt Tần Vịnh từ đầu chí cuối không rời khỏi Lâm Phàm, tùy tiện sai hắn.Lâm Lỗi móc điện thoại ra, dò số điện thoại trong tay bấm gọi, nhạc chuông êm tai vang lên hồi lâu mới có giọng một phụ nữ êm ái bắt máy.“A lô?”“A lô, chào bà, xin hỏi bà có phải mẹ Lâm Phàm không?”Đối phương im lặng, Lâm Lỗi không hiểu, giơ điện thoại ra nhìn xem có phải vô ý ngắt rồi không nhưng màn hình rõ ràng vẫn nối thông.“A lô?” Lâm Lỗi mở loa ngoài hét to, chẳng lẽ tín hiệu bệnh viện kém?“Cậu là?” Đối phương có vẻ do dự.“Tôi ở công ty Lâm Phàm, cô ấy xảy ra việc ngoài ý, giờ đang ở bệnh viện…” Lâm Lỗi nói chưa xong đã bị cắt ngang.“Ngoài ý? Có nguy hiểm tính mạng không?”“Hơ… Đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.”“Ồ, sau này xin cậu đừng liên lạc với tôi nữa, tôi… không có con gái.” Đối phương nói xong lập tức ngắt máy, đầu óc Lâm Lỗi mờ mịt quay mặt nhìn Tần Vịnh.“Đây quả thật là số điện thoại của mẹ Lâm Phàm, tao đặc biệt phái người điều tra… Sao lại không có con gái chứ.” Lâm Lỗi lẩm bẩm.Tần Vịnh lại đăm chiêu, nói với Lâm Lỗi, “Gọi cho ba cô ấy thử xem.”Lâm Lỗi lại bấm gọi một số khác trên tờ giấy.“A lô? Xin hỏi ông là ba Lâm Phàm sao?” Lâm Lỗi đang nghĩ, nếu lần này còn không phải, thì đốt cửa hàng trinh thám.“Là tôi, có chuyện gì?” Đối phương có vẻ kinh ngạc.Sắc mặt Lâm Lỗi và Tần Vịnh dịu xuống.“Là thế này, Lâm Phàm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô ấy…” Lâm Lỗi lại bị cắt lời, bực bội muốn đập điện thoại.“Ngoài ý muốn? Cái gì ngoài ý muốn? Là lúc đi công tác xảy ra chuyện?” Ông Lâm vặn hỏi một tràng.“Đúng thế…” Lâm Lỗi chuẩn bị giải thích, ai ngờ ông Lâm đợi không kịp, hỏi tiếp.“Có tính tai nạn lao động không?”“Tính…” Lâm Lỗi ngẩn ra.“Có tiền tuất không, nhiều ít? Con gái tôi không thể chết uổng được, các cậu mà không đưa con số khiến tôi hài lòng thì đừng mong được yên.” Giọng điệu ông Lâm hung thần ác sát, làm hai người ngớ ra.“Ông à, ông hiểu lầm rồi… Lâm Phàm chưa chết…”“Chưa chết? Chưa chết tìm tao làm gì! Tính tai nạn lao động thì phí thuốc men bọn mày tự thanh toán đi, đừng hòng moi của tao đồng nào.” Đối phương không khách sáo, nói xong ngắt điện thoại.Lâm Lỗi cầm di động hóa đá tại chỗ, đến tột cùng là cái gì với cái gì vậy.“Tao đi phái người điều tra xem rốt cuộc là sao.” Lâm Lỗi nói với Tần Vịnh đang trơ mặt ra, đi ra khỏi phòng.Tần Vịnh ngồi trên chiếc ghế dựa sát giường, nhìn Lâm Phàm đang ngủ say trên giường đăm đăm, lòng đau đớn như bị đâm từng chút từng chút một, đau đến mức hắn không thở được.Đột nhiên hắn nhớ ra, có lần cô đứng trong bếp nói với mình một câu, “anh không trải qua nên anh vĩnh viễn không hiểu.” Lúc đó hắn chỉ cảm thấy Lâm Phàm quá quật cường, bản thân cho rằng Lâm Phàm quá cực đoan. Đến bây giờ hắn mới hiểu được, đến tột cùng cái gì đã khiến cô đôi khi lại tự ti như vậy, khiến cô đi học làm bếp, khiến cô dè dặt với mọi người, mọi chuyện.“Lâm Phàm, sau này đổi lại để anh bảo vệ em, được không?” Nhẹ nhàng xoa mái tóc ngắn mềm mại của Lâm Phàm, hắn dịu dàng mà kiên quyết thề với cô.Ngoài phòng bệnh, bà Tần không tin nổi tóm lấy ông Tần, giọng kích động, “Ông nói thật à? Tần Vịnh thích cô bé đó?”“Lừa bà làm gì, tự nó thừa nhận rồi.”“Cô bé đó không sao chứ? Rốt cuộc Tần Vịnh cũng có người thích rồi, tôi còn lo nó thật sự thích đàn ông nữa. Giờ thì tốt rồi, mau, mau lên, gọi điện thoại cho má Trương nấu canh bổ. Cô bé mới mổ xong cần phải bồi bổ cho kỹ.” Bà Tần hưng phấn ồn ào.Ông Tần trợn trắng mắt, “Con người ta còn chưa tỉnh, uống canh gì.”“Cũng phải cũng phải, ông thấy cô bé đó rồi, bộ dạng thế nào? Có xứng với Vịnh nhi không?”“Là một cô gái không so đo hơn thua, nhìn cũng xinh xắn.” Ông Tần ra sức nhớ lại, kế đó lại hắt nước lạnh, “Bà đừng cao hứng quá sớm, còn chưa biết thái độ của cô bé với con mình thế nào đâu.”“Con mình kém à? Nó không thích con mình sao lại liều mạng thế được?” Tính tự kỷ của Tần Vịnh hoàn toàn di truyền từ mẹ.Lâm Phàm cảm giác mình mơ một giấc mơ rất rất dài, trong mơ lại trở về căn phòng nhỏ xíu kia. Hôm đó trời đặc biệt lạnh, cửa kính cũ mèm đã vỡ một miếng, gió lạnh ù ù lùa qua cửa sổ vào phòng. Lâm Phàm đang ngồi ở mép giường dùng báo cũ cùng giấy bìa bồi thêm cho khung cửa sổ, kế đó lại lấy hồ dán cẩn thận tỉ mỉ dán lên. Bà ngoại ôm mấy củ khoai lang nướng thơm phức lại, cửa mở ra đóng lại, hơi ấm ít ỏi trong phòng lại bay đi không ít.“Phàm Phàm, ăn khoai lang! Bà Vương cho đó.”Lâm Phàm nghe mùi đã bắt đầu nuốt nước miếng, cầm một củ lên mặc kệ nóng, nhai ngấu nghiến. “Bà ngoại, sao bà không ăn?” Cô ăn một nửa mới phát hiện bà ngoại chỉ hiền lành ngồi nhìn cô ăn.“Bà không thích khoai lang, con ăn đi.” Bà ngoại cầm một củ, cẩn thận lột vỏ đưa cho cô nhưng Lâm Phàm biết bà lừa cô, bà không nỡ ăn.“Bà ngoại, con không đi học nữa, chúng ta lấy tiền đó mua đồ ăn đi.” Cô nói xong lại thấy gương mặt hiền từ của bà ngoại trở nên đau lòng, thất vọng.“Đúng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép! Bà đập nồi bán sắt cũng muốn cho con đi học, con lại không học chỉ vì ăn?! Sớm biết như vậy hồi đó không nên dẫn con về.” Bà ngoại nói xong đứng dậy,