Old school Swatch Watches
Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Cô Vợ Đặc Công Ngốc Nghếch Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323360

Bình chọn: 8.5.00/10/336 lượt.

uốn ngủ, đột nhiên bị điện thoại reo bừng tỉnh, theo phản xạ bật dậy đi đến bàn điện thoại.“A lô?”“Lâm Phàm?” Giọng Tần Vịnh hơi ảo não, không phải mình muốn nghe giọng Lâm Phàm, tuyệt đối không! Chỉ là có chuyện muốn dặn thôi! Nhưng tên bỉ ổi trong lòng lại đột nhiên xuất hiện nói, mày có thể kêu thư ký dặn. Tần Vịnh trực tiếp PIA bay tên bỉ ổi này.“Ông tổng muốn dặn gì?” Lâm Phàm cho là lại muốn đi ra ngoài, nhắc tới là tinh thần hoàn toàn tập trung.“Hôm nay tôi có hẹn, cô không cần đi theo tôi.”“Lỡ có nguy hiểm thì làm sao?” Lâm Phàm lo lắng nói.“Đâu ra lắm nguy hiểm thế, có thì đã sớm có rồi, kiểu gì cô cũng không cần đi theo tôi.” Tần Vịnh cứ nghĩ tới cảnh mình cùng người đẹp hẹn hò mà dẫn theo Lâm Phàm là cả người không thoải mái.“Không được, tôi đã hứa với ông chủ tịch nhất định phải theo sát anh, bảo đảm an toàn của anh!” Lâm Phàm dõng dạc nói, đem ông Tần ra đè ép ông tổng.“Cô! Cô!! Cô không theo tôi ông ấy cũng không biết!” Tần Vịnh chán nản.“Tôi không thể có lỗi với lương tâm của mình! Ông tổng anh yên tâm, lúc anh hẹn hò với bạn gái tôi sẽ gác ngoài cửa!” Lâm Phàm nghĩ nghĩ, hiểu ý người ta, quả thật ông tổng người ta muốn hẹn hò với bạn gái, mình lại ở chỗ đó làm bóng đèn thì không hợp tí nào.“Tôi không có bạn gái!” Tần Vịnh không nhịn được giải thích.“À vâng! Vậy tôi cũng sẽ canh ngoài cửa!” Lâm Phàm kiên trì.“Tùy cô!!!” Tần Vịnh tức tối gác điện thoại, Lâm Phàm này sao mà dầu muối gì cũng không lọt hết.

Lâm Phàm than thở, nằm sấp xuống bàn nghỉ ngơi. Cô cũng đâu muốn theo đuôi cho người ta ghét chứ. Nhưng cô đã nhận nhiệm vụ này rồi, nhất định phải đảm bảo hoàn thành chất lượng.Thật tốt, có bạn bè để hẹn. Có ba quan tâm, đặc biệt vì anh ta mà chạy đến nhờ cô bảo vệ. Có mẹ làm nũng với anh ta, kêu anh ta mua đồ ăn ngon về. Cảm giác những cái đó thế nào nhỉ? Hình như rất hạnh phúc…Lâm Phàm hâm mộ nghĩ, những chuyện đó trong mắt người bình thường rất tự nhiên, có điều đối với cô mà nói là chuyện xa xỉ.Cô sợ nhất là đêm giao thừa mỗi năm bởi vì nhà nhà đều chăng đèn kết hoa, không khí vui mừng rộn rã. Người một nhà vui vẻ nói cười, cách một cánh cửa cũng truyền đi rất xa. Mà cô và bà ngoại lần nào cũng ngồi dưới ánh đèn tù mù, vừa ăn bữa cơm tất niên phong phú hơn thường ngày vừa xem cảnh dạ hội liên hoan ngày xuân chiếu trên màn hình ti vi đen trắng, cả căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng người dẫn chương trình du dương trầm bổng. Lúc nhỏ cô trông đợi cỡ nào, có một ngày trong nhà sẽ có ba có mẹ. Người một nhà cũng giống như nhà hàng xóm náo nhiệt vui vẻ ngồi ăn cơm với nhau.Mỗi lần thấy những bạn nhỏ khác, có người lớn bên cạnh, cao hứng đốt pháo tép hoặc bắn pháo hoa, cô đều rụt rè đứng ở cửa nhà mình nhìn bọn họ ngưỡng mộ. Cũng có bạn tốt bụng rủ cô chơi chung, cô đều im lặng lắc đầu cự tuyệt. Tim bà ngoại không tốt, mẫn cảm với tiếng pháo. Cô tuyệt đối không đụng vào thứ gì làm bà ngoại sợ, đó là việc duy nhất mà đứa bé như cô có thể làm cho bà.Nửa đêm giao thừa chính là lúc bắt đầu đốt pháo, cho dù gia đình nghèo đến thế nào cũng sẽ mua một băng pháo dài treo trước cửa nhà, ngụ ý cụ thể Lâm Phàm không hiểu, cô chỉ biết mọi người thích thú trông đợi giờ phút này nhất. Cửa nhà bọn họ đóng kín, cô và bà ngoại nằm trên giường ván dựa sát vào nhau, dường như cả thế gian chỉ còn mỗi hai bà cháu họ.“Phàm tử? Ngủ à?” Anh Thái không biết về lúc nào, nhìn thấy Lâm Phàm nhắm mắt nằm sấp trên bàn bèn hỏi.“Anh Thái.” Lâm Phàm mơ màng mở mắt mỉm cười với anh Thái.“Mệt thì vào phòng nằm trên ghế dài ngủ một chút đi, nằm sấp như vậy ngày mai cổ em sẽ bị đau đấy.” Anh Thái tốt bụng nhắc nhở.“Không cần đầu anh Thái, em không mệt.”“Được rồi, gần đây em đi theo ông tổng không có chuyện gì chứ?”“Không thấy nhân vật khả nghi nào.” Lâm Phàm nghĩ một hồi, nghiêm túc trả lời.“Nếu thật sự có người đứng sau em vẫn nên đề phòng một chút, đừng sơ ý.” Anh Thái căn dặn.“Ừ, cám ơn anh Thái.” Lâm Phàm ngẩng đầu mỉm cười với anh Thái, nụ cười này trong mắt anh Thái đặc biệt rạng rỡ. Không chỉ anh Thái, còn có Tần Vịnh cũng cảm thấy vậy, thế nên…“Lâm Phàm!”Lâm Phàm và anh Thái đều nhảy dựng lên, sao ông tổng đột nhiên xuống đây.“Ông tổng!”“Ông tổng.”Hai người đồng thanh chào Tần Vịnh.“Sao điện thoại phòng bảo vệ không gọi được?!” Mặt Tần Vịnh không tốt.Lâm Phàm không hiểu, đi lại kiểm tra điện thoại, hai ba tiếng trước chẳng phải cô mới nhận điện thoại của anh ta sao?“A! Xin lỗi ông tổng, vừa rồi tôi gác điện thoại đặt lại không chính xác…” Lâm Phàm ngượng ngùng nói, vừa nãy tiện tay đặt điện thoại xuống không có đặt đúng vị trí.“Hừ! Lát nữa đưa số di động của cô cho tôi!” Tần Vịnh cảm thấy rất phật lòng, vừa xuống lầu đã thấy Lâm Phàm cười rạng rỡ với đội trưởng đội bảo vệ, cô đã cười rạng rỡ với hắn như thế bao giờ đâu!“Tôi không có di động… chỉ có điện thoại nhà, ông tổng cần không?” Lâm Phàm dè dặt hỏi.“Cô có phải người hiện đại không?! Di động cũng không có?! Đi ăn tiệc với tôi trước đã!” Tần Vịnh nhìn Lâm Phàm như nhìn người ngoài hành tinh.“Rõ!” Lâm Phàm đang chuẩn bị theo Tần Vịnh ra khỏi phòng bảo vệ, đột nhiên nhớ