
đi treo lên trên vách tường ngày ngày nhìn,thậm chí mọi người có chút
choáng váng.” Tú Cúc nói tới đây,đột nhiên cái mũi đau xót,nước mắt đều
chảy ra, “Năm sau,lão hầu gia liền an bài nhiều nha đầu dáng vẻ đoan
chính đến hầu hạ thiếu gia,ai biết thiếu gia một người đều không cần,
đối với các thiên kim tiểu thư yêu thích mình hắn cũng chưa bao giờ để ý tới,sau khi Hà Hương tỷ tỷ lập gia đình thường lo lắng,nói thiếu gia đã điên rồ,ngay cả nữ nhân cũng không đụng vào,sớm hay muộn cũng sẽ sinh
bệnh, nhưng mà chúng ta làm sao có năng lực tìm một Anh cô nương trở về
trả lại cho hắn?”
“Về sau thiếu gia bắt đầu kinh thương,hắn căn bản có thể không đi con đường này,tương lai có tước vị lão hầu gia, toàn bộ hầu phủ toàn bộ Vân gia đều là của hắn nha, nhưng mà hắn cố tình không muốn,không biết làm
bao nhiêu chuyện chịu bao nhiêu đau khổ. Chúng ta đều biết hắn làm như
vậy hoàn toàn là vì cô lấy của lão hầu gia một vạn lượng bạc,nếu hắn có
rất nhiều tiền như vậy cô sẽ không chạy đến nơi khác,ai cũng đoạt không
được cô. Anh cô nương,cô thật sự yêu tiền đến vậy sao? Hiện tại thiếu
gia đã có rất nhiều tiền,mặc kệ cô vì cái gì gả cho thiếu gia,ta chỉ xin cô đừng làm ngài ấy đau lòng nữa,bởi vì thiếu gia vì cô chịu nhiều đau
khổ,thật sự rất đáng thương……”
Anh Ninh không biết bản thân trở lại trong phòng như thế nào,nàng ngồi ở trên mép giường nước mắt rơi như mưa.
Nàng chưa từng có hối hận qua như vậy,nàng hiện tại mới biết được Vân Mặc lúc trước hận nàng bao nhiêu,lại có bao nhiêu đau lòng…… Là nàng đi mà không nói lời nào tổn thương lòng hắn.
Cửa từ bên ngoài đẩy ra, Vân Mặc trở về.
“Anh tỷ tỷ,xem ta đem cái gì trở lại cho nàng……” Khuôn mặt hắn vốn
còn tươi cười,lông mày đều là dịu dàng, không ngờ liếc mắt một cái nhìn
thấy nàng đang thút thít,lông mày lập tức vặn xoắn nhanh đi tới hướng
nàng.
Anh Ninh nhanh cúi đầu,lau đi nước mắt rơi lung tung trên mặt.
“Nàng làm sao vậy? Vì sao khóc? Ai khi dễ nàng? Hay là nơi nào không
thoải mái?” Hắn gấp đến độ nhanh hỏi nàng, một mặt kéo tay nàng đánh giá trên dưới.
“Không có gì,chàng đừng lo.” Nàng lắc lắc đầu,một đôi đôi mắt đẹp
trải qua nước mắt rửa tội,thuần đen như nước,khiến nàng thấy rõ thiếu
niên trước mắt này hiện thời là phu quân của nàng.
Đúng vậy,nàng làm sao có thể hoài nghi tình cảm hắn đối với nàng,khi
hắn nhìn nàng trong mắt chỉ có một mình nàng, đó là thâm tình chân
chính,dịu dàng ở mi, hắn đã giao cho nàng một trái tim hoàn chỉnh.
Nàng lại làm cho hắn khổ như vậy, vừa nghĩ đến chuyện này,nước mắt Anh Ninh lại không nhịn được chảy xuống……
“Có phải bọn Hách tổng quản hay không? Bọn họ nói lời khó nghe với
nàng sao? Thật sự là phản!” Nước mắt nàng đau đớn lòng Vân Mặc, hắn phát hỏa xoay người muốn đi tìm người tính sổ .
Ngoài cửa bốn người đang đứng, mặt khẩn trương, Tú Cúc đã nhỏ giọng khóc nức nở, Bình An không nhịn được trấn an nàng.
“Chàng chờ một chút,ta có chuyện muốn nói với nàng.” Nàng nức nở thâm tình nhìn hắn.
Hắn nhanh ngừng bước chân,một lần nữa ngồi vào bên người nàng,khẩn trương nhìn nàng, “Đừng khóc, Anh tỷ tỷ……”
Lời còn chưa nói xong, cặp cánh tay mảnh khảnh kia đã vòng qua bả vai rộng lớn của hắn,dịu dàng ôm chặt cổ hắn,chậm rãi, kiên định ôm hắn.
“Nàng……” Vân Mặc ngẩn ra, cả người đều ngây dại.
Ngón tay mảnh khảnh vuốt tóc của hắn,theo sau gáy một đường ôn nhu
xoa mặt hắn, môi đỏ mọng khẽ thở dài, hắn nghe thấy nàng nhẹ nhàng nói ở bên tai: “Thật xin lỗi, bốn năm trước là thiếp sai rồi.”
Thân thể thon dài đột nhiên cứng ngắc,hô hấp cũng nháy mắt trở nên dồn dập lên.
Vừa động cũng không muốn động, không muốn bị nàng buông ra,cứ như vậy bị nàng dịu dàng ôm chặt,đầu của hắn gối lên hõm vai yếu ớt của
nàng,tim cũng dán vị trí tim,hưởng thụ nàng trấn an,thân thể hắn dần dần trầm tĩnh lại, đây là thời khắc hắn ước mơ đã lâu!
Hắn ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên thân thể nàng, cảm giác được ngón
tay mềm mại của nàng vỗ nhẹ sau lưng,tựa như hắn thường lui tới dùng
tràn đầy tình yêu ôm nàng, tuyệt vời đến làm cho hắn hoài nghi đây chỉ
là mộng đẹp……
Nháy mắt lại qua hơn mười ngày, dân chúng Ngọc Lăng thành càng ngày
càng không hiểu những người lãnh binh kia trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì.
Chuyện chống đỡ ngoại tộc rõ ràng đã viên mãn hoàn thành,nhưng hai bên nhân mã cố tình không lui quân.
Quân đội Anh vương trú ở thành Tây, quân Phù gia trú ở thành Đông,
một bên Tây một bên Đông nhưng thật ra nước giếng không phạm nước sông.
Có nhàn như vậy không? Những người hoàng thân quốc thích này không
phải trời sinh là người làm chuyện đại sự sao,tại sao ngó chừng Ngọc
Lăng này như khối thịt béo không tha?
Bất quá đại cô nương trong thànhvà những nàng dâu nhỏ đều rất vui
quân lính thường trú tại đây,những thứ khác không nói,chỉ nói lai lịch
ba vị tướng soái không nhỏ kia,xa xa nhìn qua đúng là một phong cảnh mê
người!
Anh vương mặc dù đã có thê tử nhưng trí dũng song toàn,nhà vợ trầm
ổn.Phù thiếu tướng quân tuy rằng tính tình hỏa bạo nhưng tuấn mỹ vô
song,còn vị tiểu hầu gia Hiên Viên phủ thì là người thiện