
thoái lưỡng nan,
không biết tiểu chủ tử này trong lòng rốt cuộc đang tính cái gì.
“A,nếu tiểu Hầu gia không thích,vừa vặn nơi ta đang thiếu người,không bằng cho nha đầu kia vào làm trong nhà ta đi!” Cữu lão gia hợp thời mở
lời,“Tuy rằng có chút xấu,bất quá mặt bên kia coi như có thể nhìn,cùng
lắm bảo nàng mỗi ngày mang mạng che mặt…..”
Diễm di nương miệng một ngụm trà thơm chưa ngậm vào,“Phụt” phun tới,
tiếp theo cười đến cười run rẩy hết cả người, Vương ma ma cũng cười
theo, chỉ có Hách quản sự thầm nghĩ cảm thấy không ổn.
Tất cả người trong phủ ai chẳng biết Cữu lão gia là người háo sắc ! Ỷ vào cháu ngoại trai bà con xa của lão phu nhân,hết ăn lại nằm, chơi bời lêu lổng,đã có tuổi nhưng không chịu thành gia lập nghiệp,mỗi ngày đều
chui vào thanh lâu, các nha đầu trong phủ cũng không sợ hắn, lá gan lớn
một chút dám che mặt nói lời châm biếm, hắn nghe thấy cũng không ngại
chỉ liếc mắt đưa tình.
Nhưng Anh cô nương này không phải nô tài trong phủ, không có chỗ dựa, dáng người lại giản dị dịu ngoan,tiểu Hầu gia tâm tính đứa nhỏ này hơi
quá, nhiều lắm chỉ đùa dai một chút là được,nếu thực cho qua nhà Cữu lão gia, sợ sẽ dữ nhiều lành ít, vạn nhất nếu xảy ra chuyện gì sẽ làm hỏng
cả đời cô nương này nha!
“Làm sao có thể?”
May mắn, trong tai Hách quản gia truyền đến thanh âm lạnh lùng thiếu niên, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Sắc mặt không được tốt tiểu Hầu gia cuối cùng mở miệng,mọi người thấy hắn nhướng môi cười cười, mới chậm rãi nói:“Nha đầu kia ta thật
thích,đễ cho nàng ta ở tại chỗ này đi!”
Ngữ khí của hắn và nụ cười kia làm lưng Anh Ninh thoáng cái rùng mình,như bị rắn quấn vào mình.
Bất quá trong nửa tháng sau, Anh Ninh bắt đầu tự thể nghiệm hiểu được loại cảm giác này là từ đâu mà đến.
Mấy ngày hôm trước hoàn hảo tiểu Hầu gia theo lẽ thường tiến cung đi
học, sau đó nghe nói Nhiếp gia công tử được hắn coi là huynh trưởng từ
biên quan hồi kinh, hắn vô cùng phấn khởi thoáng cái đã không thấy tăm
hơi, sau vài ngày không phải ở tại Nhiếp phủ thì chính là ở trong cung
vui chơi tham gia các loại yến hội.
Còn dư lại nàng và Hà Hương, Tú Cúc, ba người mỗi ngày dọn dẹp phòng
ở, thì ngồi ngay tại hành lang thêu thùa may vá, tâm sự chuyện trong phủ rất là thoải mái tự tại.
“Diễm di nương kia là Giản quốc công đưa cho lão Hầu gia, vào phủ mới một năm liền làm mưa làm gió,đánh chửi nha đầu tuyệt không nương
tay,tâm tính rất ác!”
“Còn Cữu lão gia kia cũng là người nhẹ dạ lại ham mê tửu sắc, nếu
không phải lão Hầu gia nể mặt lão phu nhân,đã sớm đem hắn đuổi ra khỏi
nhà.”
“A,thật ra tính nết thiếu gia chỉ có chút cổ quái,Anh cô nương,cô sau này chỉ cần làm theo lời ngài ấy thì tốt rồi……”
“Lão Hầu gia bình thường cũng rất ít quản, trước kia Nhiếp thiếu gia
còn ở tại trong phủ, tiểu Hầu gia còn có thể nghe lời hắn nói, về sau
ngay cả Nhiếp thiếu gia cũng đi biên quan, không có người quản, khó
tránh tính tình khó chịu một chút……”
“Lại nói tiếp,thiếu gia cũng rất đáng thương, vừa sinh ra đã không có cha mẹ, hai năm trước trong lúc vô tình nghe thấy,mẹ ruột hắn vì sinh
khó mà qua đời, ngẫm lại chịu nhiều đả kích! Từ đó về sau cũng không
chịu sinh nhật.”
Anh Ninh một mặt nghe, một mặt trong tay không ngừng giúp đỡ Hà
Hương, Tú Cúc cuốn chỉ, lại tùy ý hỏi chút chuyện bên trong phủ, ba
người nói nói cười cười, thời gian cũng qua thật nhanh.
Một ngày nọ, đến lúc hoàng hôn, lại nghe bên ngoài “Vọng Trần Hiên” truyền đến giọng Bình An.
“Thiếu gia đã về rồi!”
Hà Hương và Tú Cúc nhanh buông đồ trong tay, đi đến nghênh đón tiểu chủ tử.
Vân Mặc bước vào đình viện,thân thể thon dài mặc cẩm bào màu
trắng,tóc được quấn trâm ngọc,rõ ràng nhỏ hơn Anh Ninh hai tuổi nhưng
đầu cao hơn nàng rất nhiều.
Khóe mắt hẹp dài của hắn lạnh lùng quét về phía thân ảnh vàng nhạt
tinh tế đứng ở cây cột cuối hành lang, bất động thanh sắc dưới đáy lòng
hừ nhẹ một tiếng,không thèm nhìn nữa đi vào phòng.
Bữa tối Anh Ninh lại nhìn thấy tiểu Hầu gia mấy ngày chưa từng đối mặt.
Hắn một mình một người ngồi trên bàn cơm thật dài,trên bàn theo
thường lệ đầy đủ món ăn,sắc hương vị đều đủ,chỉ ngửi mùi thơm thôi đã
làm người ta bụng đói kêu vang.
Vịt nướng hoa,nước sốt cá trích,súp, canh thịt cua…… Anh Ninh nhìn sơ vài lần, chỉ biết trong Hiên Viên Hầu phủ này đầu bếp không phải tây
hóa, thậm chí phô trương có thể so với cung đình a!
Hà Hương và Tú Cúc hai người đứng một trái một phải,ân cần giúp tiểu
Hầu gia chia thức ăn, vẻ mặt hắn lại lạnh nhạt giống như không hợp khẩu
vị, trước mặt có một cái chén lớn nóng hổi,cơm nấu bằng gạo tẻ bốc hương nghi ngút nhưng hắn động cũng không động,vừa nâng mi mắt, nhìn chằm
chằm một mâm đối diện.
Trong mâm đựng mấy chỉ bánh, trong sáng thuần khiết giống như đá thủy tinh, vừa thấy liền làm người ta thèm nhỏ dãi không thôi.
“Đó là cái gì?” Vân Mặc nháy mắt mấy cái,trong ấn tượng dường như cho đến hắn chưa từng thấy món đó.
“Thiếu gia, cái đó gọi là ‘ bánh thủy tinh.”
“Đem lại đây.”
“Dạ.” Tú Cúc chạy nhanh đến,để ở trước mặt Vân Mặc.
Hắn kẹp lấy một cái, đầu tiên là đ