Snack's 1967
Cổ Thi Diễm Hậu

Cổ Thi Diễm Hậu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323673

Bình chọn: 8.00/10/367 lượt.

vượn cho xong, ít nhất cũng không có ai tới giết cô.

Đồng Dao bất đắc dĩ cầm lấy cây than:

“Đây, hiện tại mũi tên của các người là như vầy, hình tam giác đều. Phải đổi thành như vầy, đầu mũi tên phải hẹp dài, phải là hình tam giác cân. Đây là ba đỉnh, là hình tam giác ba cạnh, từ trên mặt cạnh phải như

vầy… Người xem… Nếu như vậy… Cạnh của nó phải sắc bén…”

Đồng Dao nhẫn nại, giống như dạy trẻ con, cẩn thận giảng giải cho Nhuận Ngọc. Chỉ thấy ánh mắt hắn ngày càng sáng lên…

Đợi Đồng Dao nói xong, Nhuận Ngọc chuyển mắt, nhìn không bỏ sót thứ gì.

Đồng Dao thầm nghĩ, mình hẳn đã thoát chết rồi.

Nhuận Ngọc cầm bản đất sét kia, hưng phấn đi ra khỏi lều trại, đột nhiên quay đầu lại nói với Đồng Dao: “Không

được đi đâu, chờ ta quay lại, nói cho ta biết không khí là gì!”

Đồng Dao sửng sốt, mệt mỏi cúi đầu xuống.

Đồng Dao đợi Nhuận Ngọc trong lều, đợi

mãi, đợi cho tới nửa đêm, lửa trong lò tắt hết, cũng không thấy hắn quay về, lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, Đồng Dao tỉnh lại phát hiện mình đang ngủ ở trong lều của Nhuận Ngọc. Mà suốt đêm qua hắn hoàn toàn không quay về.

Cô dụi mắt đi ra khỏi lều trại, ngoài cửa có hai cung thủ đứng gác, nói không có mệnh lệnh sẽ không cho cô ra

ngoài. Đồng Dao liếc họ một cái, buộc phải trở vào trong.

Bảo cô chờ ở chỗ này, bản thân hắn thì cả đêm không quay lại. Còn phái hai con chuột kia trông chừng cô— thật là

biết cách giày vò người khác. Đồng Dao muốn giơ chân đá vào chiếc bàn

gỗ, bỗng nhiên vết thương trên chân đau buốt, la lên một tiếng rồi ngồi

xuống.

Bên ngoài bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên,

Đồng Dao vén màn vải, thấy Nhuận Ngọc hưng phấn dẫn theo mấy người cưỡi

ngựa từ rừng trở về.

“Sao ngươi vẫn còn ở đây?” Nhuận Ngọc vừa vào đã thấy Đồng Dao.

Cả khuôn mặt Đồng Dao đen lại. Hóa ra thằng nhãi này đã hoàn toàn quên mất đã kêu cô chờ ở đây.

“Ngươi ở đây đúng lúc lắm, cho ngươi xem cái này.” Hắn chìa tay ra, một mũi tên đá hình nón đặt trong tay hắn.

“Người…” Đồng Dao hơi sửng sốt, “Làm cái này suốt đêm sao?”

“Đúng, ta đã thử rồi, quả thật giống như

ngươi nói, có thể bắn thủng cây to!” Nhuận Ngọc không kiềm chế được nở

nụ cười. Đồng Dao gần như thất thần, trước đây chưa từng nhìn thấy hắn

cười, dáng vẻ luôn lạnh như băng. Mà nụ cười xuất phát từ nội tâm như

hiện giờ, mang theo ánh mặt trời, giống như có một mị lực mê người, đẹp

đến nỗi khiến người khác không thể diễn tả.

“Đúng rồi, không khí là cái gì? Ngươi chưa nói cho ta biết?” Nhuận Ngọc quay đầu nhìn Đồng Dao.

“Không khí ở xung quanh chúng ta. Chúng

ta đang hít vào, chúng ta đang thở ra, không khí là thứ chúng ta hít

thở. Mặc dù không nhìn thấy, không sờ được, nhưng nó thực sự tồn tại,

không có không khí, con người sẽ chết… Một người bất kể thân phận cao

quý hay hẹn mọn, bầu không khí họ hít thở đều như nhau, giống như người

và dân nữ vậy đó.” Đồng Dao khẽ nhìn hắn nói: “Chúng ta hít thở bầu

không khí giống nhau, dân nữ có thể cảm nhận được, trong không khí đều

là mùi hương của người… là mùi hoa quế nhàn nhạt…”

Bỗng nhiên phát giác ra mình lỡ lời, Đồng Dao nhanh chóng ngậm miệng lại, nhìn về phía Nhuận Ngọc, chỉ thấy hắn

đang nhìn mình thật chăm chú, trong mắt có sự hứng thú khó hiểu. Một lát sau, đột nhiên nói với Đồng Dao: “Ngươi về lều đi.”

Đồng Dao gật đầu rời khỏi lều.

Đồng Dao trở lại lều, bất chợt cảm thấy

Nhuận Ngọc không còn đáng sợ nữa. Chẳng qua hắn cho rằng thất công chúa

là hung thủ giết cha, mới có thể hận mình thấu xương như vậy. Nhưng mình cũng không phải là thất công chúa gì đó mà.

Lúc này màn cửa lại bị vén lên.

Một cung thủ cầm một bộ quần áo đi đến.

“Thủ lĩnh đưa cho ngươi.” Nói xong để quần áo xuống liền rời đi.

Đồng Dao xem, đó là một bộ quần áo màu

tím nhạt, sạch sẽ đẹp đẽ. Bên cạnh là một cái mũ, trên mũ có khăn che

bằng vải bố màu tím.

Đồng Dao nghi ngờ… Sao Nhuận Ngọc có y phục phụ nữ?

Đồng Dao thay đồ, ngắm nhìn mình. Đây là y phục tiêu biểu của thời kỳ Lương Chử, rộng thùng thình, không có đường

vai, chỉ là hai mảnh vải chéo ôm lấy cơ thể, bên hông dùng dây buộc lại. Đường cong của cơ thể được thể hiện hoàn toàn dựa vào cách buộc đai

lưng, vừa nhìn đã lộ ra dáng người, cũng rất thực tế.

Y phục trên người này lại bằng lụa, lộ ra vài phần cao quý. Không ngờ ở thời kỳ Lương Chử xa xưa, nước Chư Lương

đã có kỹ thuật dệt vải tinh xảo như vậy. Nhưng quốc gia cổ đại tồn tại

một nền văn minh phát triển như vậy, sao lại có thể biến mất bí ẩn trong một đêm chứ…

Đồng Dao nhíu mày, giai đoạn lịch sử này

đối với thế hệ sau mà nói, đã biến thành một bí ẩn không thể giải đáp,

mà cô lại được tận mắt chứng kiến, đây có được tính là may mắn không?

Đồng Dao nghịch chiếc mũ kia, thầm nghĩ vẫn phải cẩn thận với Nhuận Ngọc…

Chuyển ngữ: Cỏ dại

Chỉnh sửa: nhoclubu

***

Cả đêm hôm qua, Đồng Dao ngủ không ngon, miệng vết thương và khuôn mặt đến giờ vẫn còn đau nhức. Vừa trở lại lều mới ngủ không lâu, lại nghe thấy bên ngoài có người kêu to: “Ra ngoài—”

“Âm hồn không tan.” Đồng Dao vừa nghe thấy giọng Nhuận Ngọc, vội vàng đội mũ, khập khiễng đi