
Trần Thần giơ ngón tay chỉ: “Này, con bé họ
Diệp nhà cậu bên kia kìa!”
Cách đó khá xa, Dương
Tịch nheo mắt mới có thể nhìn thấy rõ. Diệp Phiên Nhiên đứng ngay giữa đám nữ
sinh, lặng lẽ nghe bọn họ nói chuyện, thi thoảng mỉm cười, đôi lúc chau mày.
Thế là, cậu chẳng thể nào
rời mắt khỏi cô. Đến lượt Diệp Phiên Nhiên kiểm tra môn nhảy xa, động tác lần
đầu của cô hơi vụng về, lúc tiếp đất, trọng tâm không vững vàng, hai đùi cong
cong, khụy ngay xuống hố cát.
“Thật là ngốc không để
đâu cho hết! Cậu xem Đồng Hinh Nguyệt người ta, thoăn thoắt như bay, dáng vẻ
thanh thoát như chim yến…”Trần Thần lớn tiếng bình luận động tác của hai người.
“Vậy thì sao nào?” Dương
Tịch hờ hững đáp. Cậu biết từ lâu thành tích thể dục của Diệp Phiên Nhiên rất
kém, phải xin xỏ năn nỉ thầy giáo mới miễn cưỡng cho cô điểm đạt yêu cầu. Cô
không thích vận động, thường ngày ngoài việc đọc sách thì chỉ biết ngồi ngẩn
ngơ viết vẽ nguệch ngoạc vào sách vở. Nhưng cậu vẫn mến cô, chẳng hề có lý do.
“Chủ nhật này, cô ta sẽ đến cuộc hẹn của cậu chứ?” Trần Thần hoài nghi.
Cậu không trả lời, dán
mắt nhìn Diệp Phiên Nhiên. Khi lần nhảy thứ ba của cô kết thúc, hai bàn tay
chống trên đầu gối, khom lưng thở dốc. Hạ Phương Phi chuyền cho cô chai nước
khoáng. Cô mở nắp, ngẩng cổ, tu ừng ực ngụm nước lớn, đưa tay quệt miệng, nhe
hàm răng trắng nhoẻn miệng cười với Hạ Phương Phi.
Dương Tịch chợt cảm thấy chai
nước thật hạnh phúc biết bao, có thể tiếp xúc thân mật với cô. Còn cậu thì chỉ
có thể đứng xa xa nhìn cô.
Diệp Phiên Nhiên kể cho
Hạ Phương Phi nghe việc Dương Tịch viết thư tình gửi cho cô, đơn thuần xuất
phát từ sự tin tưởng bạn bè, hoàn toàn không có chút ý khoe khoang nào. Từ đầu
đến cuối cô không thể ngờ Hạ Phương Phi ru rao chuyện này đến nỗi các bạn học
lốp hai năm thứ hai bậc trung học, thậm chí cả bậc trung học năm hai cũng biết
việc này.
“Phi Phi, tại sao cậu lại
kể chuyện này cho người khác biết?” Mặt Diệp Phiên Nhiên đầy vẻ phiền muộn.
“Trên thế gian này giấy
không gói được lửa, chuyện này sớm muộn gì họ cũng biết cả thôi. Huống hồ, còn
có miệng lưỡi của tên Trần Thần kia nữa!” Hạ Phương Phi không dừng ở đó: “Lại
nói, được một nam sinh ưu tú như Dương Tịch theo đuổi có gì mất mặt đâu!”
“Nhưng làm vậy sẽ khiến
mình khổ sở, cũng chẳng hay với Dương Tịch. Mình vốn dĩ không muốn đón nhận
tình cảm này!” Cô thở dài nói.
“ sao?” Hạ Phương Phi hỏi
dò: “Nguyên nhân chính là vì Thẩm Vỹ phải không?” Tận đáy lòng, cô không thích
tình cảm giữa Diệp Phiên Nhiên và Thẩm Vỹ. Cô không ngây thơ như Diệp Phiên
Nhiên, thời gian và khoảng cách đôi lúc rất đáng sợ, có thể xóa nhòa tất cả.
“Nguyên nhân là Thẩm Vỹ
nhưng không phải là lý do căn bản.” Diệp Phiên Nhiên bình tĩnh nói: “Dù không
có Thẩm Vỹ, mình cũng sẽ không thích Dương Tịch!”
Hạ Phương Phi càng thấy
mơ hồ khó hiểu: “Dương Tịch có chỗ nào không tốt? Có điểm nào không xứng với
cậu chứ?”
“Không, hoàn toàn ngược
lại, là mình không xứng với cậu ta!” Diệp Phiên Nhiên thật thà nói: “Lúc Thẩm
Vỹ bày tỏ tình cảm với mình, con tim mình tràn ngập niềm vui cùng nỗi phấn
khích. Nhưng khi Dương Tịch tỏ tình lại mang cho mình cảm giác hoang mang bất
an. Cậu ta quá xuất sắc, quá sáng chói, quá giỏi giang. Mình không thích cảm
giác này, nó khiến mình không có cảm giác an toàn. Thực lòng mà nói, mình không
gánh nỗi ánh hào quang này.”
“Cậu cần gì để tâm đến
ánh mắt của người khác. Chỉ cần Dương Tịch thật lòng với cậu là được rồi!”
Diệp Phiên Nhiên lặng im
hồi lâu rồi nói: “Phi Phi, thực ra trong lòng cậu cũng nghĩ rằng mình không
xứng với Dương Tịch…” Hạ Phương Phi đỏ mặt, cô đang định biện hộ thì Diệp Phiên
Nhiên lắc đầu: “Tự mình biết rõ mà. Ở bên cạnh Thẩm Vỹ mình còn có thể miễn
cưỡng chịu được, nhưng Dương Tịch… khoảng cách giữa bọn mình thực sự quá lớn!”
Trong lòng cô hiểu rất
rõ, cũng suy nghĩ rất thông suốt. Hiện thực không phải là cổ tích, cô không
muốn mình là cô gái Lọ Lem, vì muốn trèo cao với chàng hoàng tử mà suốt đời suy
tính thiệt hơn, cao sang thấp hàn. Cô chỉ mong cuộc sống sau này sẽ có một
chàng trai chững chạc trưởng thành, một bờ vai vững chắc, yêu thương chiều
chuộng cô, đem đến cho cô cuộc sống bình yên êm ấm. Hệt như bố mẹ cô vậy, tôn
trọng lẫn nhau, tình đầu ý hợp. Tình cảm dân dị bình thường chưa chắc là không
có hạnh phúc.
Hạ Phương Phi đã nhìn ra
Diệp Phiên Nhiên không phải là loại người xem thường bản thân. Cô tuy lặng lẽ
nhưng khách quan, có một ý chí kiên cường, điều này mâu thuẫn mãnh liệt với vẻ
bề ngoài yếu đuối của cô. Cô không phải mẫu người con gái thiếu hiểu biết, được
sự theo đuổi của Dương Tịch – anh chàng bảnh trai mà ra vẻ dương dương tự đắc,
khoe khoang khắp nơi. Cô cũng chẳng làm ra những chuyện bắt cá hai tay, vừa yêu
đương hẹn hò cùng Thẩm Vỹ lại vừa duy trì mối quan hệ nhập nhằng mờ ám với
Dương Tịch.
“Vậy cậu định làm thế nào
từ chối cậu ta?”
“Mình không định gặp mặt
Dương Tịch. Mình đã viết sẵn bức thư, tin rằng sau khi xem xong bức thư này,
cậu ta sẽ không theo đuổi mình nữa đâu