
Hạ Phương
Phi, xinh xắn cỡ Đồng Hinh Nguyệt, tất cả đều trở thành kẻ chiến bại dưới tay
cô…Tình cảnh này, hệt như câu chuyện cổ tích ngày nhỏ cô thường nghe. Chàng
hoàng tử trong lòng biết bao người, ánh mắt lướt ngang qua những cánh yến yêu
kiều rực rỡ ngay bên cạnh mình, chìa tay ra với cô gái Lọ Lem đang cuộn mình
rúc vào một góc.
Tiếp sau đó, tâm trạng cô
sẽ như thế nào nhỉ? Vừa mừng vừa lo?
Phấn khởi? Cũng có chút
đỉnh nhưng lòng hư vinh lúc này đang hoành hành trong cô. Không, cô không thích
cậu, không thích chút nào!
Diệp Phiên Nhiên hít một
hơi thật sâu, để lộ vẻ mặt đầy quyết tâm trên gương mặt: “Tôi đã có người yêu
rồi!”
“Ý cậu nói Thẩm Vỹ?”
“Nếu cậu đã biết, vì sao
còn chạy đến đây làm gì nữa?”
Đúng vậy, rõ ràng đã
biết, vì sao tôi còn vẫn thích em? Vì sao nhất mực phải là em chứ?
Giọng điệu lạnh lùng của
Diệp Phiên Nhiên khiến Dương Tịch như muốn chết đứng nhưng cậu không cam lòng.
Tối qua cậu thức cả đêm để việt một bức thư tình dài lê thê, lúc này nó đang
được giấu trong túi quần cậu.
Cậu rút ra, nhét bừa vào
tay cô: “Đây là thư tôi viết cho cậu, mong rằng cậu sẽ nghiêm túc đọc nó…”
“Không cần đâu!” Diệp
Phiên Nhiên cự tuyệt. Cô lùi về sau một bước, mạnh mẽ nói: “Thật thứ lỗi, Dương
Tịch, tôi không thích cậu. Người tôi thích là Thẩm Vỹ, ngoài cậu ấy ra chẳng
còn người nào khác nữa!”
Dương Tích buồn bã cúi
đầu, cậu đứng đó, hồi lâu không nhúc nhích. Dáng hình mảnh khảnh cao gầy, trầm
lặng mà im ắng, lặng lẽ hệt tựa khúc cây.
Diệp Phiên Nhiên biết
mình rất quá đáng, thế nhưng chỉ có cách này mới khiến cậu ta từ bỏ ý định.
“Xin lỗi!” Cô xoay người
đi về phía thang máy
“Này! Diệp Phiên Nhiên!”
Dương Tích lặng im đứng phía sau, bất chợt lên tiếng, nói gần từng câu chữ:
“Tôi thích cậu, chẳng liên quan gì đến cậu cả. Bất kể cậu có đón nhận hay không
thì tôi vẫn sẽ thích cậu, đến khi nào cậu và Thẩm Vỹ chia tay nhau mới thôi!”
Diệp Phiên Nhiên quay đầu
lại hệt như chú nhím, trừng mắt nhìn cậu, vẻ mặt kinh ngạc. Cậu ta dám trù dập
mình và Thẩm Vỹ chia tay đấy! Cô chưa từng gặp người con trai nào ác độc như
cậu ta.
Tình yêu chân chính không
hề có tư lợi. Theo những bộ tiểu thuyết ngôn tình và vở kịch thì trong tình
huống này, người con trai bị từ chối sẽ nói: “Anh sẽ lặng lẽ chúc phúc cho em
và người ấy. Chỉ cần em hạnh phúc, anh cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc!”
Điều này cho thấy rằng,
Dương Tịch quả thực không thật lòng yêu cô.
Thoáng chốc, Diệp Phiên
Nhiên xuất hiện ác cảm với Dương Tịch. Cậu ta nhất định là ngỡ rằng bản thân
mình rực rỡ chói lòa, là vị hoàng tử ngồi trên cao, tất thảy mọi cô gái đều
phải yêu mến cậu ta, bất luận đó là nàng công chúa hay là cô gái Lọ Lem.
“Tôi và Thẩm Vỹ sẽ không
chia tay nhau đâu!” Cô nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú gần ngay gang tấc. “Mãi
mãi không bao giờ!”
“Nếu như cậu thực sự chắc
chắn về tình cảm của bọn cậu, vậy sao cậu không dám xem bức thư của tôi?” Dương
Tịch hỏi gặng. Giọng cậu tựa như vọng lại từ màn đêm xa xăm lạnh lẽo mà cô
quạnh.
Diệp Phiên Nhiên nhìn
cậu, nhất thời chẳng nói được lời nào.
Dương Tịch tiến lại gần,
dúi bức thư vào tay cô, nói với vẻ nghiêm túc: “Đây là lần đầu tiên tôi viết
thư với cái tên Dương Tịch, viết cho người con gái tôi yêu mến. Mong rằng cậu
sẽ đọc nó.”
Diệp Phiên Nhiên chẳng
kịp nói thêm lời nào cậu đã cưỡi lên chiếc xe đạp tựa ở góc tường, biến mất
trong màn đêm.
Ánh trăng sáng bạc bao trùm
bóng dáng dần xa khuất, phát ra những tia sáng lòe loẹt chói mắt, hệ như vì sao
băng trên bầu trời lạnh giá rực rỡ.
Diệp Phiên Nhiên ngẩn ngơ
đưa mắt dõi theo bóng hình cậu hồi lâu, nhét bức thư vào trong túi áo khoác,
phóng nhanh lên nhà.
Vào đến nhà, cô chào bố
mẹ rồi trốn ngay về phòng. Khép cánh cửa, vặn chiếc đền chụp, mở bức thư của
Dương Tịch ra chăm chú đọc từng câu từng chữ.
Thư Dương Tịch viết rất
dài, dài hơn so với bất kỳ bức thư nào của Thẩm Vỹ viết cho cô. Nét chữ cậu
rồng bay phượng múa, chi chít lấp đầy sáu trang giấy. Tất cả những tình cảm
thầm kín mãnh liệt ngây dại mà chân thành của cậu đều được thổ lộ hết trên
những trang giấy.
“Diệp Phiên Nhiên, khi
viết những dòng chữ này, tôi vừa hoang mang lại vừa xúc động. Thực lòng mà nói,
tôi không muốn gọi cậu với cái tên đầy đủ họ tên, tôi muốn được gọi cậu là
Phiên Phiên. Cái tên này thật là đẹp, rất hợp với cậu. Mỗi lần trông thấy cậu
thì trước mắt tôi hiện lên một bức tranh thơ mộng: Dưới ánh nắng mặt trời ngày
thu, vài phiến là vàng bay phất phơ uốn lượn trong làn gió, tựa như chú tinh
linh vui vẻ mà xinh xắn…”
Viết văn không phải là
thế mạnh của Dương Tich, nhưng bức thư tình này lại được viết thấm đượm những
tìm cảm sướt mướt nồng nàn, cùng nỗi ưu sầu miên man.
“Mấy tháng nay tôi gầy
rộc hẳn đi. Mẹ hỏi tôi rằng có phải vì học tập căng thẳng quá không. Tôi làm
sao có thể nói với mẹ rằng, vì tương tư ai đó mà tiều tụy. Không, tôi không thể
nói. Bởi lẽ trông cậu hệt như thiên thần, trong sáng, xinh đẹp, mà tôi chỉ có
thể lặng lẽ chôn giấu trong lòng, chẳng thể nào dung tha cho bất k