Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328104

Bình chọn: 10.00/10/810 lượt.

n lai lịch của mình. Chắc chắn người ấy không phải gian tế, về điểm này Dương Phượng có thể đem toàn bộ tính mạng của cả phủ thượng tướng quân ra để đảm bảo”.

Nghe vậy, Bắc Mạc vương yên tâm hơn vài phần, cười nói: “Dùng người đích đáng là trách nhiệm của Đại vương, người này có đáng tin hay không, ta nhìn qua sẽ biết ngay, ngươi cần gì phải đem tính mạng cả phủ tướng quân ra để đảm bảo? Điều kiện thứ ba là gì?”.

Dương Phượng đáp: “Nếu Đại vương muốn người này hoá giải nguy cơ cho Bắc Mạc thì phải hoàn toàn nghe theo người này, không được thay đổi một ly”.

Điều này cũng có nghĩa là đem sự hưng thịnh và diệt vong của Bắc Mạc đặt hoàn toàn vào tay người đó. Bắc Mạc vương không cười nữa, hồi lâu mới lạnh lùng đáp: “Nếu người đó muốn có quân quyền của Bắc Mạc, lẽ nào bản vương cũng phải giao toàn bộ binh tướng?”.

Không ngờ Dương Phượng lập tức trả lời: “Quân quyền chính là một trong những yêu cầu. Dương Phượng xin Đại vương giao toàn bộ quân quyền biên cương cho Sính Đình, tự Sính Đình sẽ có cách để Đông Lâm lui quân”.

Sắc mặt Bắc Mạc vương đã thay đổi hoàn toàn, nhưng vẫn còn nể mặt Tắc Doãn, cố cười nói: “Khẩu khí của người này cũng thực là ghê gớm. Thống soái Đông Lâm là mãnh tướng Sở Bắc Tiệp tiễng tăm lẫy lừng, Thượng tướng quân của Bắc Mạc còn không dám lơ là, đằng này…”. Bắc Mạc vương bỗng giật mình, hỏi: “Là một nữ tử?”.

“Đúng thế.”

Bắc Mạc vương càng không cho là đúng. Ông ngồi dựa lưng vào ngai vàng, xua tay nói: “Chỉ là một nữ tử, lấy đâu ra bản lĩnh như vậy? Bỏ đi, để bản vương ban thưởng cho nàng ta, rồi bảo nàng ta lui đi”. Thật là nực cười, quân địch còn ở biên cương, bao nhiêu đại thần đang chờ để vào bẩm báo quốc sự, người làm đại vương lại lãng phí thời gian nghe đám nữ tử nói những lời xa xôi?

Dương Phượng cúi đầu một lát, biết rằng nếu không nói rõ thì đừng mong sự ủng hộ của Đại vương. Mất đi sự giúp đỡ của Sính Đình, tính mạng phu quân nàng sẽ gặp nguy hiểm. Nàng khẽ cắn môi: “Xin Đại vương hãy nghe thần thiếp nói nốt một câu”.

Bắc Mạc vương không muốn Dương Phượng khó xử nên vẫn gật đầu bảo: “Nói đi”.

Do dự một lát, Dương Phượng quyết định tiến lên trước mấy bước, nói khẽ vào tai Bắc Mạc vương: “Thần thiếp đã hứa với Sính Đình không tiết lộ chuyện này với ai, nhưng vì việc có quan hệ tới sự tồn vong của Bắc Mạc, nên Dương Phượng không thể không nói. Đại vương đừng coi thường Sính Đình, Sở Bắc Tiệp trí dũng song toàn, Tắc Doãn chưa chắc đã là đối thủ của hắn, nhưng Sính Đình lại có thể khắc chế con người này”.

“Sao lại nói vậy?”

“Bởi chính Sính Đình là người đã ép Sở Bắc Tiệp ra khế ước năm năm không xâm phạm Quy Lạc.”

Bắc Mạc vương thực sự bị chấn động, quay lại nhìn Dương Phượng chằm chằm.

Dương Phượng không hề trốn tránh ánh mắt của Bắc Mạc vương, chậm rãi gật đầu, khẽ nói: “Sở Bắc Tiệp tình sâu nghĩa nặng với Sính Đình. Chỉ cần biết Sính Đình đang ở trong quân Bắc Mạc, Sở Bắc Tiệp sẽ rơi vào thế ném chuột sợ vỡ bình quý, Tắc Doãn mới có cơ hội giành phần thắng”.

“Ngộ nhỡ…”

“Ngộ nhỡ Sở Bắc Tiệp không niệm tình…” Dương Phượng nấc nghẹn, vẻ mặt bi ai. Nàng khẽ nói: “Đại vương sao nỡ nhẫn tâm hỏi Dương Phượng câu tàn nhẫn này?”. Nghĩ tới Sính Đình đang đợi ngoài cung, lòng đau như cắt, Dương Phượng gạt nước mắt, cắn răng nói: “Xin Đại vương lập tức triệu kiến Sính Đình”.

“Truyền Bạch Sính Đình!”

“Truyền Bạch Sính Đình!”

Tiếng hô vang nối tiếp nhau, truyền đến tai Sính Đình đang chờ ở điện bên cạnh. Nàng đặt chén trà đã lạnh ngắt trên tay xuống, chỉnh lại xiêm y, hít một hơi thật sâu, ra khỏi điện, ung dung bước về phía chính điện của Bắc Mạc vương.

Thiên hạ làm gì có nơi nào thoát khỏi được chiến tranh? Cuối cùng nàng cũng bị cuốn vào vòng xoáy chính trị quân sự của Bắc Mạc quốc. “Dân nữ bái kiến Đại vương!” Sính Đình bước vào chính điện của Bắc Mạc vương, cúi người hành lễ.

Thấy Sính Đình không quỳ xuống hành lễ, Bắc Mạc vương không những không trách phạt mà còn tươi cười: “Miễn lễ. Thượng tướng quân phu nhân năm lần bảy lượt tiến cử tiểu thư, nói tiểu thư có diệu kế khiến quân Đông Lâm lui binh, việc này có phải là thực?”.

Sính Đình thầm thở dài, Bắc Mạc vương đã hạ mình đến mức gọi nàng là “tiểu thư”, có thể đoán được tình hình tiền tuyến của quân Bắc Mạc đang vô cùng tồi tệ, thế nên, Bắc Mạc vương mới coi nàng như vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống.

Nàng có thể giúp Bắc Mạc đánh bại Sở Bắc Tiệp không? Nàng cảm thấy thật khổ sở, nhưng thế đã ở trên lưng hổ, cũng chẳng còn cách nào nữa. Thấy Dương Phượng đứng bên cạnh sốt ruột chờ đợi thái độ của mình, Sính Đình khẽ đáp: “Dân nữ nhất định dốc hết khả năng”.

“Có lời này của tiểu thư, Bắc Mạc được cứu rồi!” Bắc Mạc vương vỗ tay cười lớn, rồi trao cho Dương Phượng một ánh nhìn, sau đó quay sang Sính Đình, tỏ vẻ chân thành, khiêm tốn hỏi, “Việc quân khẩn cấp, quân Đông Lâm hiện đã tấn công Kham Bố, xin hỏi tiểu thư có diệu kế gì để đánh lui quân địch?”.

Khi vừa quyết định giúp đỡ Bắc Mạc, ngay trong đêm Sính Đình đã nghiên cứu kỹ bản đồ biên giới Bắc Mạc. Nàng đã có những phân tích tình thế bước đầu, nhưng không hề