
ũng bị đói chết”.
“Nói bậy!
Nói bậy! Nói bậy, nói bậy!” Túy Cúc hét lên với Phiên Lộc, khóc bảo,
“Chắc chắn Bạch cô nương đã được người cứu đi, chưa biết chừng cô nương
đã lấy lại sức, tự xuống núi, chưa biết chừng…”
Nàng không
khóc nữa, bỗng kinh ngạc phát hiện ra mình đang ở trong lòng Phiên Lộc.
Chừng này tuổi rồi, nhưng ngoài sư phụ, nàng chưa bao giờ lại gần một
nam nhân nào như thế. Cả người bị Phiên Lộc ôm lấy, Túy Cúc cảm thấy
chẳng khác gì bị bọc trong lửa.
Túy Cúc kêu lên một tiếng, đẩy Phiên Lộc ra: “Đừng động vào ta!”.
Nàng gần như dùng hết sức lực toàn thân, Phiên Lộc lùi lại hai bước, đứng vững, sắc
mặt bỗng đổi, rồi quay người rời đi. Túy Cúc không phải nín thở nữa, bèn hít một hơi thật mạnh.
Buổi tối
Phiên Lộc lại đến, mang theo phần cơm cho Túy Cúc, còn chuẩn bị cả một
phần rượu mạnh. Túy Cúc cúi đầu ăn, Phiên Lộc ngồi đối diện, cũng chẳng
dùng cốc mà dốc thẳng rượu và miệng.
Khi rượu
mạnh chảy vào họng, ánh mắt Phiên Lộc dừng lại trên người Túy Cúc. Ý tà
ác ẩn sâu trong đôi mắt đen như ngọn lửa hung bạo. Không khí trong gian
phòng giống như cây đàn đã căng dây, chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ xảy ra
những điều không hay.
Cơm canh như dính vào sống lưng trôi xuống bụng, Túy Cúc cảm thấy Phiên Lộc như con
mãnh thú đang ngồi trước mặt mình. Lúc đặt bát xuống, nàng lùi vào tận
trong giường. Nhưng dù căn phòng có rộng hơn gấp mười lần, nàng cũng
không thể chạy thoát khỏi ánh mắt đang ngà say mà vẫn sát khí đằng đằng
của Phiên Lộc.
Đêm hôm đó, Phiên Lộc không nói câu nào, trông càng giống con mãnh thú đang rình mồi.
Cứ ngỡ sự việc tồi tệ nhất đang ở trước mắt, nàng bỗng hiểu rằng, vẫn còn việc tồi tệ hơn đang chờ phía sau.
Phiên Lộc lúc trước tà ý hung ác, đáng hận đáng ghét, Phiên Lộc lúc này lại khiến người ta thấy sợ.
Cả một đêm hắn không nói lời nào, đến khi Túy Cúc sắp phát điên vì ánh mắt ấy, hắn bỗng đứng dậy rời đi.
Túy Cúc nhìn theo bóng Phiên Lộc rời đi, như người cải tử hoàn sinh, vội sờ lên trán thấy ướt ròng ròng.
Ác mộng vẫn
chưa kết thúc, liên tiếp mười ngày, hôm nào Phiên Lộc cũng mang rượu
mạnh đến phòng Túy Cúc. Có lần, hắn ngà ngà say đến bên giường, ánh mắt
đỏ ngầu nhìn nàng, cả người đè xuống…
Túy Cúc kêu thét lên.
Tiếng kêu khiến Phiên Lộc choàng tỉnh, liền đứng bật dậy, lắc mạnh đầu, rời đi.
Túy Cúc không chịu nổi sự giày vò này. Linh tính của người phụ nữ mách bảo nàng hàm ý trong mắt Phiên Lộc.
Nàng bất lực nhìn căn phòng kiên cố, nơi cách biệt với thế giới bên ngoài này ngày càng yên tĩnh, lạnh lùng hơn lúc trước.
Nếu hắn làm thế…
Nàng sẽ chết.
Túy Cúc nắm chặt bàn tay.
Những ngày như thế không biết đã kéo dài bao lâu, cuối cùng Phiên Lộc cũng không uống rượu nữa, mà chỉ nói vài lời bâng quơ.
“Sao dạo này không tìm cách trốn nữa?”
“Hừ!”
“Chà, chà,
ta còn đang định nếu ngươi trốn đi thêm lần nữa, ta sẽ lột trần ngươi
ra. Ai ngờ ngươi lại trở nên nghe lời thế này. Đáng tiếc, đáng tiếc.”
“Ngươi…”
Phiên Lộc như đang diễn kịch, thoáng một cái đã trở thành một Phiên Lộc lôi thôi dài dòng, thích trêu đùa Túy Cúc.
Khi đưa cơm tối tới, Phiên Lộc bỗng hỏi: “Ngươi có muốn đến sơn mạch Tùng Sâm xem tình hình không?”.
Túy Cúc kinh ngạc ngẩng đầu.
Sắc mặt Phiên Lộc bình tĩnh như đang nói đến một chuyện khác.
“Muốn đi không?”
“Hả?”
“Không muốn thì thôi”, Phiên Lộc quay đi.
Túy Cúc kêu lên: “Muốn, ta muốn đi!”.
Phiên Lộc dừng chân, bộ dạng không còn cợt nhả, mà có chút nặng nề.
Túy Cúc nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phiên Lộc.
Đồ ngốc, hắn đang lừa ngươi, đùa ngươi như đùa một con thú bị nhốt trong lồng,
“Đợi ta sắp xếp xong công vụ, chúng ta sẽ xuất phát”, Phiên Lộc chỉ nói một câu.
Cứ ngỡ mình nghe nhầm, Túy Cúc sững sờ đứng trong phòng, không thể nào tin mà suy đi nghĩ lại về điều hiếm lạ này.
Phiên Lộc đã rời đi.
Túy Cúc vốn không tin, nhưng ba ngày sau, đúng là họ đã ở trên con đường dẫn đến sơn mạch Tùng Sâm.
Phiên Lộc không dẫn theo ai, chỉ có hai người họ.
Thành Thả
Nhu cách sơn mạch Tùng Sâm không gần. Khi Phiên Lộc đưa theo Túy Cúc hôn mê từ sơn mạch Tùng Sâm về đến thành Thả Nhu cũng mất gần nửa tháng
trời. Giờ hai người cưỡi ngựa đi, nhanh nhất cũng phải mười ngày.
Cả chặng
đường họ không vào thành trấn, cũng chẳng ở quán trọ. May mà đã đến mùa
hè, chỉ cần tìm một đám cỏ nơi rừng hoang núi vắng, họ có thể qua đêm,
thật thích thú.
Túy Cúc đoán: “Ngươi sợ ta tiết lộ bí mật của mình?”.
“Hử?”
“Ngươi lừa
cả Thừa tướng Vân Thường, báo sai về cái chết của Bạch Sính Đình. Nếu ta bất ngờ hét lên ở chốn đông người thì ngươi chết chắc rồi. Vì thế ngươi không dám đưa ta đến những nơi có người.”
Phiên Lộc uể oải dựa lưng vào vách đá, lạnh lùng: “Ta chỉ muốn cắt cổ ngươi”.
Cả hai đều
mong sớm đến được sơn mạch Tùng Sâm. Phiên Lộc thân là thủ thành, lần đi này cũng coi như là tự tiện rời bỏ chức vụ. Càng đến gần sơn mạch Tùng
Sâm, Túy Cúc càng cảm thấy lo lắng.
Không biết Sính Đình thế nào rồi.
Hy vọng ta không tìm thấy Bạch cô nương nơi núi đá đó.
Hai người ra sức quất roi, cuối cùng cũng đến được sơn mạch Tùng S