
n”.
Hóa ra Nhược Hàn đang ở Bắc Mạc, còn biết sớm hơn cả Sở Bắc Tiệp tin Hà Hiệp dẫn
quân về Vân Thường, biết việc lớn không ổn, nên vội vã dẫn theo mấy ngàn binh sĩ Đình quân đến chi viện. Mấy ngày mấy đêm không nghỉ, cuối cùng
họ đã đến được đây.
Như thế, đại quân của Hà Hiệp đã bị bao vây bốn phía.
Người người hoảng hốt kinh sợ.
Phó tướng vội nói: “Tiểu Kính An vương hãy mau hạ lệnh, trì hoãn thêm nữa sẽ không ổn!”.
Dường như Hà Hiệp không hề nghe thấy gì, chỉ nhìn về phía lá cờ đang tung bay phía
bắc, lẩm bẩm: “Đình quân… Đình quân… Hóa ra gọi là Đình quân”.
Hà Hiệp
thông minh tuyệt đỉnh, vừa nhìn đã biết cái tên này do ai đặt và từ đâu
mà có. Nghĩ lúc nãy vẫn chưa ra tay với Sính Đình, khuôn mặt Hà Hiệp
thoáng nét cười khoan khoái, mảng rách trong tim dường như đã thật sự
trở thành vết thương lớn, đau nhói. Không thể nén chịu cơn đau do thanh
kiếm của Sở Bắc Tiệp khi nãy gây ra, Hà Hiệp nặng nề đưa tay ôm ngực,
một dòng máu trào ra từ kẽ ngón tay.
Phịch!
Tiểu Kính An vương san bằng tứ quốc, tiểu Kính An vương đang đi lên như diều gặp gió đã ngã ngựa.
“Thiếu gia! Thiếu gia!” Đông Chước nhào đến từ đám binh sĩ, quỳ bên cạnh Hà Hiệp.
Đông Chước
vẫn luôn ở bên cạnh lo cho Hà Hiệp, nhưng sợ mình nói lời không thận
trọng, lại khiến thiếu gia tức giận, càng khiến vết thương thêm trầm
trọng, nên không dám lại gần.
Hà Hiệp nằm
trong vũng máu, vô cùng yếu ớt. Tuy gần đây luôn có cảm giác xa lạ với
Hà Hiệp, nhưng chưa bao giờ Đông Chước nghĩ sẽ nhìn thấy một Hà Hiệp như thế này.
“Thiếu gia? Thiếu gia? Thiếu gia…” Gọi mấy tiếng, không thấy Hà Hiệp trả lời, Đông Chước bật khóc.
Nghe tiếng
khóc của Đông Chước, những người phía sau đều biết hy vọng đã hết. Một
mặt là thành Thả Nhu, ba mặt còn lại đã bị bao vây, thống soái của quân
địch lại là Trấn Bắc vương, họ lấy đâu ra cơ hội sống sót?
Không biết
trong đại quân của Hà Hiệp, ai là người đầu tiên vứt kiếm khỏi tay, rồi
đến người thứ hai, thứ ba… Tiếng binh đao chạm đất liên tiếp không
ngừng. Chẳng mấy chốc, binh sĩ cánh quân Úy Bắc và Vĩnh Xương đã bỏ hết
vũ khí trong tay.
Có thể sống, còn ai lại muốn chết?
Sở Bắc Tiệp
dẫn theo Sính Đình thúc ngựa lại gần, sau lưng là Kỳ Điền và quần tướng, cùng đại quân khí thế ngút trời. Những binh sĩ đầu hàng nhường đường
cho họ. Từ xa nhìn lại, cảnh tượng giống như con thuyền dài rộng đang rẽ nước xuôi mái chèo.
Thấy Hà Hiệp nằm dưới đất, người đầy máu, Sính Đình cố xuống ngựa, bước lại gần. Sở
Bắc Tiệp sợ Hà Hiệp chưa chết, lại ra tay hại nàng nên bước theo ái thê
như hình với bóng.
Đông Chước đang khóc, thấy trước mắt bỗng xuất hiện đôi giày thêu hoa đầy bụi, liền ngẩng đầu lên.
Sính Đình khẽ khàng: “Để ta xem, được không?”.
Đông Chước chần chừ một lát, cuối cùng cũng tránh sang một bên.
Sính Đình quỳ xuống bên cạnh Hà Hiệp.
Dưới ánh tà dương màu máu, sự thật tàn nhẫn đến mức này.
Khuôn mặt thân thuộc, đôi bàn tay múa Kính An kiếm pháp quen thuộc, con người quen thuộc này đã lặng lẽ ra đi.
“Muội đứng yên, cứ đứng yên đó. Để ta vẽ cho muội một bức, sẽ đẹp lắm đó.”
Đây là câu đầu tiên Hà Hiệp nói với nàng.
Bút pháp tài hoa ấy sao phải viết lên câu chuyện bi thảm đến thế này?
Tiểu Kính An vương nổi danh thiên hạ, tiểu Kính An vương sắp trở thành chủ nhân tứ quốc, chẳng lẽ lại chưa từng hối hận?
Giống như
nàng, hối hận vì những sinh mạng bất hạnh đã ra đi, hối hận vì những
giọt máu đã phải đổ vô nghĩa, hối hận vì không biết nắm giữ chút hạnh
phúc quý báu của mình.
“Thiếu gia? Thiếu gia?”, Sính Đình ôm lấy mặt Hà Hiệp.
Khuôn mặt tuấn tú nhuộm đỏ màu máu, nhưng vẫn rất đỗi nhợt nhạt.
Khóe môi khẽ động, Hà Hiệp từ từ mở mắt, ánh mắt mờ mịt vô định. Dường như cũng cảm
nhận được bàn tay Sính Đình đang đưa trên mặt mình, Hà Hiệp cố mỉm cười: “Nàng đến rồi?”.
Chỉ ba tiếng đã khiến Sính Đình nước mắt như mưa, nấc nghẹn: “Thiếu gia, muội đã đến đây”.
Như thể
không nhìn thấy gì, Hà Hiệp cố mở to đôi mắt không còn thần thái, ra sức thở lấy hơi, giọng dịu dàng, khẽ hỏi: “Sao lại gọi ta là thiếu gia?”.
Sính Đình ngẩn người.
Nụ cười của
Hà Hiệp càng rạng rỡ, như đang cười bằng cả sinh mạng mình, bỗng nói:
“Công chúa, Công chúa nhìn xem, mũ hậu ta hứa với nàng, ta đã mang đến
đây….”.
Mũ hậu hứa
với nàng, ta đã mang những viên đá quý đẹp nhất thế gian, chọn ra những
người thợ tài hoa nhất để chế tác cho ái thê của ta.
Nàng nhìn
xem, ta đã có cả thiên hạ, nhưng giờ ta mới biết, thiên hạ này chẳng qua cũng chỉ để đổi lấy nụ cười thẹn thùng của nàng, như ngày đầu tiên ta
lạc hồn bước vào vương cung Vân Thường, nàng vén rèm châu, ban cho ta nụ cười ấy.
Ta sẽ múa kiếm vì nàng, cài đóa hoa tươi thắm nhất lên mái tóc nàng.
Ta nhớ mái tóc đen dài như thác đổ của nàng, làn da căng mịn của nàng.
Ta nhớ nàng thích ta khen nàng dịu dàng, duyên dáng, đẹp không ai sánh bằng.
Ái thê của ta, nàng sẽ là nữ nhân tôn quý nhất trong thiên hạ, từ nay trở đi, không ai dám bắt nạt nàng.
Ta sẽ không để nàng phải gào khóc trong căn phòng tối om đó nữa.
“Mũ hậu, mũ hậu…”, Hà Hiệp rên rỉ.
Hai