
gan ruột này, Phi Chiếu Hành vừa vui
lại vừa sợ, ngôn ngữ cử chỉ càng thêm thận trọng.
Trong mắt
Phi Chiếu Hành, Hà Hiệp là bậc kiêu hùng vô song thiên hạ. Hà Hiệp trí
dũng hơn người, dã tâm hừng hực, ngôn ngữ cử chỉ thận trọng, luôn giấu
kín nỗi lòng, kỵ nhất để người khác nhìn thấu tâm tư.
Phi Chiếu Hành cúi xuống bê chén trà lên, nhấp một ngụm, vờ cho trơn họng.
“Ta đã giết cả nhà Hà Túc”, Hà Hiệp nói xong lại hỏi, “Ngươi có nghe lời đồn bên ngoài không?”.
Phi Chiếu Hành gật đầu: “Có nghe qua”.
“Ngươi thấy thế nào?”.
“Vương tộc
mất nước, chẳng qua chỉ là thân con sâu con kiến. Tiểu Kính An vương đã
có được cả thiên hạ, giết mấy con sâu con kiến cũng có gì là không
được?”.
“Ta không
muốn giấu ngươi”, Hà Hiệp nhìn Phi Chiếu Hành, mỉm cười, “Lời đồn ngoài
kia cũng chẳng sai, Hà Túc không hề có ý định cùng Vương hậu mưu hại ta, là ta vô cớ giết cả ba người họ”.
Phi Chiếu
Hành sững người, đang không biết đáp thế nào, Hà Hiệp đã chuyển sang
chuyện khác: “Thương Lộc tướng quân tử trận, cánh quân Vĩnh Xương hiện
do ai tiếp quản?”.
Phi Chiếu Hành đáp: “Trên chiến trường mất chủ tướng, phải lập tức quyết đoán, nên mạt tướng đang tạm thời tiếp quản”.
Hà Hiệp chậm rãi nói: “Đông Chước cũng trưởng thành rồi, cần có cơ hội để luyện tập. Hiện giờ Vân Thường đã ổn định, ta muốn điều Đông Chước ra sa trường để rèn luyện bản lĩnh, hãy giao cánh quân Vĩnh Xương cho Đông Chước quản
lý. Sau khi trở về, ngươi hãy bàn giao mọi việc”.
Phi Chiếu Hành nhận lệnh.
Không biết
tại sao, hôm nay có quá nhiều cảm xúc, Hà Hiệp thở dài, đứng dậy nói với Phi Chiếu Hành: “Đi, ngươi cùng ta đi một vòng xem sao”.
Phi Chiếu Hành theo Hà Hiệp, chậm rãi đi một vòng quanh vương phủ Kính An.
Đình viện đã hoàn toàn hoang phế, mặt hồ đầy bèo, thỉnh thoảng có đám bọt khí trôi
qua trôi lại. Nhưng dưới mặt nước không phải đàn cá chép lộng lẫy sắc
màu tung tăng bơi lội, mà là những con cá đen sì, chẳng biết chúng đã
vào đây bằng cách nào.
Côn trùng rả rích kêu trong đám cỏ.
Hai người
một đi trước một theo sau, bước thấp bước cao trên những đám cỏ. Một lúc lâu, Hà Hiệp bất chợt lên tiếng: “Mọi chuyện xảy đến thật nhanh, cả Quy Lạc cũng không còn nữa”, ngôn ngữ chất chứa bao cảm khái.
Phi Chiếu
Hành thầm ngạc nhiên, Hà Hiệp đã có được thiên hạ, sao vẫn rầu rĩ? Phi
Chiếu Hành vừa nghĩ vừa liếc trộm bóng lưng thẳng và căng như dây đàn
của Hà Hiệp.
Cũng có thể
vì giờ không còn đại quân nào đủ sức chống chọi với Hà Hiệp, nên lần này gặp lại, Phi Chiếu Hành cảm thấy Hà Hiệp đã xa cách hơn trước rất
nhiều, khắp người bắt đầu tỏa ra sự uy nghiêm của bậc chí cao vô thượng.
“Đại quân
Quy Lạc đã bị tiêu diệt, tứ quốc đã thống nhất, ta định ra chiếu thư,
lấy danh nghĩa của tiểu Kính An vương thành lập tân quốc, lấy quốc hiệu
Kính An”.
Chần chừ một lát, Phi Chiếu Hành thử khuyên nhủ: “Lập tân quốc tất nhiên quan trọng, nhưng việc Trấn Bắc vương vẫn chưa giải quyết xong, liệu có nên…”.
“Không cần
lo lắng. Dù Sở Bắc Tiệp có bản lĩnh đến mức nào, cũng không thể một mình chống lại mấy chục vạn quân của ta. Tướng không có quân thì có gì đáng
sợ?”, Hà Hiệp cười gằn, “Đợi sau khi ta đăng cơ, hắn sẽ không còn là
Trấn Bắc vương của Đông Lâm nữa, mà là nghịch tặc của Kính An quốc, giết hắn hoàn toàn là lẽ tất nhiên. Có được một đối thủ thế này cũng chẳng
dễ dàng gì, đợi có thời gian, ta sẽ từ từ đối phó với hắn”.
Nghe ý Hà
Hiệp, tứ quốc đã thống nhất, giờ không còn đối thủ xứng tầm, nên Hà Hiệp không muốn dồn Sở Bắc Tiệp vào chỗ chết ngay lập tức, mà muốn chơi trò
mèo vờn chuột dần dần ép Sở Bắc Tiệp tới đường cùng.
Cũng không
thể nói Hà Hiệp tự kiêu tự đại, khắp tứ quốc, những đại quân có thể đối
kháng với hắn đã dần bị tiêu diệt. Một mình Sở Bắc Tiệp liệu có được bản lĩnh gì để khiêu chiến với đại quân Vân Thường? Nếu Sở Bắc Tiệp dám
công khai chiêu mộ phản quân, ngay lập tức đại quân Vân Thường sẽ kéo
đến vây bắt, thế quân đông gấp mười lần, chắc chắn Sở Bắc Tiệp sẽ chết
tại trận.
Tuy cảm thấy không ổn, nhưng từng từ của Hà Hiệp đều vô cùng chắc chắn, không thể
thay đổi, Phi Chiếu Hành đành im miệng, gật đầu.
Hà Hiệp bất chợt dừng lời: “Có việc này phải giao cho ngươi đi làm”.
“Vâng”.
“Ta muốn
ngươi đi thu thập châu báu các nước, đặc biệt là trân châu đá quý hảo
hạng và một đội thợ giỏi chuyên khảm nạm đá quý cũng như chế tác đồ
trang sức”.
Phi Chiếu Hành hiểu ngay lập tức: “Tiểu Kính An vương muốn chế tạo vương miện?”.
Hà Hiệp lắc
đầu, giơ hai ngón tay lên: “Hai chiếc, một mũ vua, một mũ hậu. Cả hai
đều phải tinh xảo đẹp mắt không gì sánh kịp, không được để xảy ra bất cứ sai sót nào”.
Phi Chiếu Hành nhận lệnh, nghe Hà Hiệp dặn dò thêm vài câu rồi cáo từ ra khỏi vương phủ Kính An.
Trở về phủ
đệ mình vừa được sắp xếp, Phi Chiếu Hành nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy
có chỗ không ổn, bèn gọi một tâm phúc ở Quy Lạc đến, hỏi: “Sau khi trở
về Quy Lạc, tiểu Kính An vương có để mắt đến nữ nhân nào không?”.
Tâm phúc kia suy nghĩ kỹ càng, rồi lắc đầu đáp: “Thuộc hạ không nghe nói tiểu Kính
An vương gần gũi n