
hỉ để lại làn khói mỏng manh, cảm thán vô cùng.
Vương hậu rời mắt khỏi Sính Đình, nhìn sang Sở Bắc Tiệp, lặng lẽ thở dài.
“Trước khi
ra đi, Đại vương đã hỏi ta một câu.” Ánh mắt Vương hậu chứa bao ký ức,
“Đại vương hỏi, nếu phu thê chúng ta sinh ra ở hai nước đối địch, liệu
đời này chúng ta có thể ở bên nhau?”.
Vương hậu không nói tiếp, như đang mải mê đuổi theo dòng ký ức.
“Vương tẩu đã trả lời thế nào?” Hồi lâu, Sở Bắc Tiệp mới lên tiếng hỏi.
Vương hậu
nhìn về phía Sở Bắc Tiệp, khóe miệng mỉm cười, không trả lời câu hỏi ấy, hạ giọng: “Đại vương luôn mong chờ Trấn Bắc vương trở về nắm vương
quyền Đông Lâm. Giờ, ta có thể yên tâm mà đi rồi”.
“Vương tẩu
sẽ khỏe lại thôi.” Sở Bắc Tiệp quỳ một chân xuống bên giường, dịu dàng
nắm tay Vương hậu, nhìn thật kỹ nữ nhân tôn quý chốn thâm cung đã vất vả chống đỡ cho Đông Lâm đến tận ngày hôm nay. Họ là người một nhà, bao
lâu trước, huynh hiền đệ kính, thúc tẩu hòa hợp, cùng dự yến tiệc, cùng
lên tầng lầu, cùng nghe ca hát, cùng vui cười nhìn đám trẻ chơi đùa.
“Có thể khỏe lại không, không quan trọng”, Vương hậu lãnh đạm đáp, “Trấn Bắc vương, chúng ta đều đã phạm không ít sai lầm”.
Nghĩ đến
vương huynh trước nay vẫn tín nhiệm mình, Sở Bắc Tiệp đau khổ nhắm mắt,
trầm giọng: “Bắc Tiệp đã sai, nên khiến vương huynh thất vọng, vương tẩu vất vả”.
Vương hậu
buồn rầu nhìn hai người trước mặt, mệt mỏi khép hàng mi, cảnh tượng phu
quân trước khi ra đi bỗng thoáng qua trong đầu, theo đó là khói lửa ngập trời thiêu đốt Đông Lâm.
Vương hậu
thở dài: “Trong thiên hạ này, lấy đâu ra người không phạm sai lầm?”, rồi nhìn về phía Sính Đình đang cúi đầu im lặng, “Chẳng lẽ ta và Đại vương
lại không mắc sai lầm? Hôm đó khi ký hiệp ước với Phò mã Vân Thường Hà
Hiệp, đem Bạch cô nương mà Trấn Bắc vương yêu quý như tính mạng của mình đổi lấy việc liên quân Vân Thường – Bắc Mạc rút lui. Biết rõ là không
đúng, nhưng vẫn phải ra một quyết định sai lầm. Nếu so sánh, chỉ có lỗi
của Bạch cô nương mới là không cố ý”.
Sính Đình
lắc đầu, ngước hai hàng mi dày, đôi mắt sáng rõ nhìn về phía Sở Bắc
Tiệp, thở dài: “Vương hậu sai rồi. Sính Đình biết thiên hạ sắp đại loạn, nhưng vẫn vì những oán hận trong lòng mà giả chết ẩn cư, không muốn
giải thích hiểu lầm với Vương gia, Sính Đình hành xử chậm trễ, dẫn đến
sinh linh lầm than. Đây mới là hành động ngu muội nhất, biết rõ là sai
mà vẫn không chịu quay đầu”. Ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt Sở Bắc Tiệp
đang quay lại.
Mạc Nhiên và La Thượng nín thở chờ bên ngoài trướng, niềm vui sướng trong lòng vẫn
còn nguyên. Trong rừng âm u, lại vẫn chưa đến sáng, bốn bề tối om nhưng
ánh mặt họ sáng lấp lánh, như đã nhìn thấy ánh mặt trời sắp lên của ngày mai.
“Là thật, là thật…” Thỉnh thoảng, La Thượng lại cúi đầu lẩm bẩm một câu, sắc mặt vô cùng hân hoan.
Mạc Nhiên vỗ mạnh vào vai La Thượng, quay đầu nhìn những huynh đệ còn lại sau bao
trận chiến gian khổ, vừa mới đây họ còn thề quyết trận huyết chiến này,
không ngờ có thể cải tử hoàn sinh, trong lòng trào dâng niềm hân hoan và cảm khái.
Đợi rất lâu, họ mới thấy màn trướng khẽ động.
La Thượng đứng bật dậy: “Ra rồi”.
Tất cả nhất tề đứng dậy, tinh thần hăng hái, nhiệt thành nhìn chằm chằm về phía cửa trướng.
Sở Bắc Tiệp và Sính Đình bước ra.
“Vương hậu
đã trao vương quyền Đông Lâm cho ta, từ hôm nay trở đi, tất cả binh mã
của Đông Lâm đều nghe theo sự điều khiển của bản vương”, giọng nói chắc
chắn ung dung của Sở Bắc Tiệp vang lên bên tai mọi người.
Trong lòng
dân chúng Đông Lâm, Sở Bắc Tiệp chính là người kế thừa của vương vị sau
Đại vương Đông Lâm, nên ai cũng mong chờ quá trình chuyển giao vương
quyền đơn giản này.
“Tình thế
khẩn cấp, không có thời gian hàn huyên chuyện cũ”, Sở Bắc Tiệp ngẩng lên nhìn sắc trời, “Đại quân Vân Thường tan rã chỉ vì lòng quân rối loạn,
còn thực lực không hề giảm bớt bao nhiêu. Chúng sẽ nhanh chóng tập hợp
lại. Chúng ta phải tức tốc rút khỏi chỗ này trước khi kẻ địch giương cờ
đánh trống quay lại tấn công”.
“Mạc Nhiên!”
“Có!”
“Lập tức chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị nhổ trại.”
“Lĩnh lệnh!”
“La Thượng!”
“Có!”
“Ngươi phụ
trách bảo vệ sự an nguy của Vương hậu, chọn ra chiến mã khỏe nhất, trên
xe sắp sẵn cỏ mềm”, Sở Bắc Tiệp hạ giọng dặn dò, “Cẩn thận, đừng để
Vương hậu nương nương bị xóc nảy”.
“Mạt tướng xin làm ngay.”
Chỉ huy
xong, Sở Bắc Tiệp liên tiếp ra mấy vương lệnh. Những người này đã theo
Sở Bắc Tiệp vào sinh ra tử, quen nghe theo hiệu lệnh, nay nhìn Trấn Bắc
vương uy vũ tái xuất, họ như tìm lại được trụ cột của mình, hành động vô cùng nhanh gọn. Chỉ nghe những tiếng “Lĩnh lệnh!”, “Lĩnh lệnh!”, cả đám người hưng phấn đi thực hiện nhiệm vụ của mình.
Toàn doanh
trại hành động thần tốc, chưa đầy nửa canh giờ, mọi việc đã được sắp xếp thỏa đáng, họ quay lại phụng mệnh. Sau đó, toàn quân nhổ trại lên
đường, đi sâu vào hẻm núi phía nam, cẩn thận che giấu tung tích.
Sở Bắc Tiệp
cử binh mã tạo ra dấu vết giả trên đường, để đánh lừa quân địch, khiến
đại quân Vân Thường không thể xác định được hướng đi của họ.
Tối hôm đó,