XtGem Forum catalog
Cô Phương Bất Tự Thưởng

Cô Phương Bất Tự Thưởng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329662

Bình chọn: 10.00/10/966 lượt.

nh nguyện. Ta có tình cảm với

Sính Đình, nên ta nguyện làm bất cứ việc gì cho Sính Đình, để mỗi ngày

trôi qua đều là vì Sính Đình.”

Im lặng hồi lâu, Sính Đình chậm rãi nói; “Chẳng phải chàng là đại trượng phu có chí lớn ôm toàn thiên hạ sao?”.

“Có thể một

lòng một dạ, không chùn bước trước khó khăn mới là chí lớn.” Sở Bắc Tiệp nhẹ nhàng vuốt mái tóc Sính Đình, khảng khái đáp, “Chí lớn của ta chính là khiến nàng trở thành nữ tử hạnh phúc nhất thế gian”.

Sính Đình ngẩng đầu, sóng mắt mênh mang, khẽ nói: “Vương gia nghĩ thế thật sao?”.

Sở Bắc Tiệp

giơ hai ngón tay, vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc: “Sở Bắc Tiệp ta xin thề

với trời, đời này kiếp này sẽ không bao giờ thay đổi những lời ta vừa

nói”.

Sính Đình cảm động nhìn chàng, nước mắt rơi, nàng khẽ khép đôi mi: “Vậy… Vương gia có bằng lòng làm cho Sính Đình một việc?”.

Sở Bắc Tiệp

dịu dàng, đáp: “Đừng nói là một việc, cả vạn việc cũng được. Chỉ cần là

tâm nguyện của nàng, sẽ không có ai ngăn nổi Sở Bắc Tiệp làm điều đó vì

nàng”.

Sính Đình

ngẩng lên, nhìn chăm chăm nam nhân thân yêu trước mặt. Hàng mày khí

phách vẫn đậm, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng, tất cả đều như trong

giấc mơ, trong nỗi nhớ của nàng.

Hóa ra, nàng chưa từng quên, dù là điều nhỏ nhất của chàng.

Đây là nam nhân thân yêu nhất của nàng.

Trong ba kiếp, e là chỉ một kiếp mới có được tình yêu sâu đậm đến vậy.

Yêu sâu đậm, đau cũng sâu đậm, chịu bao vất vả mà vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa.

Nàng với tay, lấy trong tay nải đặt đầu giường ra một vật.

“Vương gia

đã từng để thanh kiếm này ở biệt viện ẩn cư, bảo đảm cho sự an nguy của

Sính Đình.” Nay, liệu Vương gia có bằng lòng cầm lại thanh kiếm này dẹp

yên thiên hạ, thống nhất tứ quốc, để Sính Đình được sống yên vui trong

cảnh thái bình?”.

Hoàn toàn

cách ly với thế giới bên ngoài, Sở Bắc Tiệp chưa từng nghe tới tin tức

loạn lạc, bất giác sững người. Với tâm tính của Sính Đình, chưa đến lúc

vạn bất đắc dĩ, chắc chắn nàng sẽ không đưa ra lời thỉnh cầu như thế.

“Vương gia không muốn sao?”, Sính Đình hạ giọng hỏi.

Vốn cả đời

binh nghiệp, thứ Sở Bắc Tiệp không sợ nhất chính là sa trường, là chém

giết. Huống hồ người đưa ra thỉnh cầu lại là Sính Đình. Sau giây phút

sững lại, chàng cất giọng cười sang sảng: “Để thê tử của mình được sống

yên vui trong thiên hạ thái bình là việc mà tất cả nam nhi nên làm”.

Sở Bắc Tiệp

ngay lập tức nhận lấy bao kiếm, cảm giác quen thuộc ùa về trong lòng bàn tay. Thần uy bảo kiếm bị bỏ lại trên linh đường hôm đó nay đã về tay

chủ nhân.

Thanh bảo kiếm nặng trịch, lạnh băng… Chàng vẫn nhớ rõ từng hoa văn khắc trên cán kiếm.

Thanh bảo kiếm đã từng chỉ huy cả thiên quân vạn mã, giết sạch kẻ địch.

Kiếm rút ra khỏi vỏ, thiên hạ chấn động.

Đây là kiếm của Trấn Bắc vương.

Đôi mắt Sở Bắc Tiệp lại lấp lánh ánh sáng ngạo mạn nhìn thiên hạ.

Nữ nhân thương yêu của chàng đã trở về, kiếm của chàng đã nắm trên tay.

Hào tâm tráng khí của chàng đã thức tỉnh.

Rừng rậm Bạch Lý ban tặng cho chàng một kỳ tích, chàng phải trả lại thế gian này một kỳ tích khác.

Chàng sẽ dùng thanh bảo kiếm trong tay để chinh phục thiên hạ, vì nữ nhân tuyệt vời nhất thế gian.

Tuy vương cung Đông Lâm đã bị huỷ diệt, nhưng một ngày còn vương tộc Đông Lâm, thì quốc gia đó vẫn chưa bị diệt vong hoàn toàn.

Từ khi xảy

ra chiến loạn đến nay, tuấn mã của Hà Hiệp tung vó khắp nơi, chỉ huy các chiến dịch. Hà Hiệp trước nay đối phó với kẻ địch thủ đoạn nhanh gọn,

chưa từng do dự, nhưng cứ nghĩ đến việc xử lý Diệu Thiên như thế nào,

lại cảm thấy chần chừ.

Những ngày

trở về thành đô Vân Thường, đã mấy lần Phi Chiếu Hành nhắc đến chuyện

này, Hà Hiệp đều đẩy lui: “Trước mắt không vội, đợi đến khi chúng ta đối phó xong với vương tộc Đông Lâm và Quy Lạc, rồi tính tiếp”.

Phi Chiếu

Hành liên tục khuyên nhủ: “ Phò mã, việc này không lớn cũng chẳng nhỏ.

Không xử lý sớm, e là sau này sẽ thành tai hoạ”.

Hà Hiệp quá hiểu điều này.

Đại quân

chinh chiến dưới trướng của Hà Hiệp, ngoài số ít hàng binh mới thu phục

được và tàn binh mới thu nhận, quân chủ lực đều đến từ đội quân Vân

Thường. Giả dụ tin Diệu Thiên bị giam lỏng trong cung truyền ra ngoài,

hoặc Diệu Thiên dẫn đầu phủ nhận quyền thống soái của Hà Hiệp, thì chắc

chắn sẽ làm dao động cục diện thắng lợi hiện nay.

Chẳng lẽ

phải ra tay với thê tử của mình? Hà Hiệp vô cùng buồn phiền. Thân không ở trên sa trường, không ngửi thấy mùi máu tanh và mùi khói lửa quen

thuộc, suốt ngày chỉ rượu ngon đàn hay càng khiến ruột gan Hà Hiệp nóng

như lửa đốt. Thấy sắc mặt đáng sợ của hắn, các đại thần trong triều đều

giật mình, chẳng biết mình có vô tình đắc tội với phò mã không, họ sợ

rằng nỗi bi thảm của Quý gia sẽ xảy đến với bản thân mình.

May mà chưa được mấy hôm lại có quân báo.

“Đã phát hiện thấy nơi lẩn trốn của vương tộc Đông Lâm và đã bao vây lại.”

“Được!”, Hà

Hiệp cười đáp, “Vương tộc Đông Lâm thoi thóp bao nhiêu ngày nay, lần này quyết không để bọn chúng tiếp tục chạy trốn. Truyền lệnh, bao vây chặt

bọn chúng, nhưng chưa vội ra tay. Bản phò mã sẽ đích thân xử