
i bên rũ xuống. Dưới gầm giường đặt đôi giày thêu hoa.
Nơi bàn trang điểm vẫn chiếc gương đồng, bên cạnh là hộp trang sức mạ vàng mà Hà Hiệp đã đặt làm cho Sính Đình.
Đàn vẫn yên lặng nằm đó, phủ lớp bụi mờ mờ.
Hà Hiệp tiến vào phòng, bước chân rất khẽ, như sợ làm kinh động đến điều gì, rồi
ngồi xuống chiếc ghế lạnh lẽo, đặt bảo kiếm lên bàn.
Hà Hiệp đã từng múa thanh bảo kiếm này.
Ngay tại phủ phò mã này.
Kiếm dịu dàng ra khỏi vỏ, như giao long gặp nước, mặc sức vẫy vùng, lại như thân mây cuốn quanh cành cây, biến ảo khôn lường.
Sính Đình cũng ở đó, ngồi dựa người vào trụ đình. Họ lặng lẽ nhìn nhau.
Ánh mắt Sính Đình như khói, như nước, ngón tay linh hoạt dệt nên khúc Cửu
thiên.Khoảnh khắc tiếng đàn vang lên, suýt chút nữa Hà Hiệp tưởng rằng,
tất cả vẫn chưa hề đổi thay.
Suýt chút nữa Hà Hiệp tưởng rằng, những năm tháng kiêu ngạo, phong hoa tuyết nguyệt chưa từng mất đi.
Hà Hiệp đã sai.
Lúc này,
trong sâu thẳm ánh mắt Hà Hiệp như đang ngưng tụ những tia lạnh lẽo. Hà
Hiệp đã sai, năm tháng kiêu ngạo xưa giờ đã chẳng còn nữa, phong hoa
tuyết nguyệt cũng không còn tồn tại.
Mưu lược và võ công đấu không lại quyền thế hiển hách.
Chỉ cần một
vương lệnh của Diệu Thiên cũng đủ phá nát mộng cảnh đẹp đến hư ảo mà Hà
Hiệp đã bao năm hao tâm tổn sức, cố gắng lưu giữ lại.
Diệu Thiên, thê tử của Hà Hiệp, chủ nhân của Vân Thường.
Đối diện với căn phòng vắng bóng Sính Đình, với phủ phò mã không còn hơi ấm, Hà Hiệp sực tỉnh trước sự thực phũ phàng.
Một ngày còn sự tồn tại của Diệu Thiên, Hà Hiệp sẽ chỉ có thể là phò mã.
Một phò mã không thể bảo vệ được cả thị nữ của mình.
“Thiếu gia, cây đàn cổ này… có cất đi không?”
“Cứ để đấy.” Hà Hiệp nhìn chăm chăm về phía cây đàn cổ, môi khẽ nhếch, “Cứ để đấy, chờ Sính Đình quay về”.
Sính Đình sẽ quay về, về bên cạnh ta.
Ta sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào tiếp tục lấy đi những thứ của riêng ta.
Ta sẽ không cho phép bất cứ một ai làm ô nhục bốn chữ “Vương phủ Kính An”.
Ta sẽ không để vương tộc Vân Thường cùng lão già dối trá Quý Thường Thanh kia trói buộc tay chân mình.
Ta sẽ không để hùng tâm tráng chí phải khuất phục trước vẻ dịu dàng và vương uy của Diệu Thiên.
Sẽ không còn kẻ nào dám đối xử với ta như thế.
Cả chặng đường dài bám theo dấu vết lính đưa thư, Sở Bắc Tiệp dừng ngựa trước sơn mạch Tùng Sâm, ngẩng đầu nhìn lên.
Dãy núi hùng vĩ chìm trong tuyết trắng đẹp một cách thần bí.
Dương Phượng ẩn cư trong núi này.
Sính Đình, chắc nàng cũng đang ở đây.
Có thể nàng đang gảy đàn, đang đọc sách, cũng có thể đang hát khúc anh hùng giai nhân, dùng binh không ngại dối lừa.
Ngẩng đầu nhìn dãy núi hùng vĩ trước mắt, Sở Bắc Tiệp không sao ngăn nổi nhịp đập thình thịch của con tim.
Chàng khát khao được nhìn thấy Sính Đình.
Bao nhớ
nhung không ngừng gào thét trong đêm đen, giày vò chàng cả trong những
giấc mộng… nhưng tất thảy vẫn không đủ để ngăn nỗi sốt ruột này.
Theo lời dặn dò của Nhược Hàn, lính đưa thư cẩn trọng lên đường, liên tục kiểm tra
xem có ai bám theo không. Nhưng, dù hắn có khôn ngoan tài giỏi đến mức
nào cũng không thể là đối thủ của Sở Bắc Tiệp.
Lặng lẽ theo sau hắn, khi đến được ngọn núi Tắc Doãn ẩn cư, chàng mới thúc ngựa đi
lên con đường núi, cuối cùng cũng nhìn mấy mười mấy gian nhà gỗ ẩn mình
trong núi rừng. Sở Bắc Tiệp hiên ngang tiến tới, chưa đến cổng, bên
đường bỗng xuất hiện mấy đại hán ngáng đường, hét lên: “Đứng lại! Có
biết đây là nơi nào không, mà dám tự ý xông vào?”. Ánh kiếm loang loáng
trong tay mấy người vung lên, có thể thấy thân thủ của họ cũng không
tồi.
Mấy thứ dọa
dẫm này đối với Sở Bắc Tiệp thật chẳng khác nào trò đùa. Chàng chẳng
buồn tránh né, vẫn ung dung ngồi trên ngựa, nhìn quanh một vòng, rồi hạ
giọng: “Nói với Tắc Doãn, Sở Bắc Tiệp đến rồi”.
“Sở Bắc Tiệp?”
“Đông Lâm Sở Bắc Tiệp?”
“Trấn Bắc Vương?”
“Chính ta.” Khóe môi nhếch lên một nụ cười, Sở Bắc Tiệp nói, “Ta đến đón vương phi của ta, Bạch Sính Đình”.
Thống lĩnh
đại quân Đông Lâm chinh chiến bốn phương, vị ma vương thần chết khiến
mọi người kinh sợ lại xuất hiện ngay trước mắt họ.
Một người cánh tay run rẩy, suýt chút nữa đánh rơi thanh kiếm.
“Còn ngẩn ra đó làm gì? Mau đi thông báo.” Con ngựa của Sở Bắc Tiệp phì một tiếng, tiến về phía trước.
Đám đông vội vã lùi ra sau, vẻ mặt vô cùng cảnh giác. Trong trận chiến Kham Bố, vị
danh tướng đương thời này đã làm cho Thượng tướng quân Tắc Doãn của bọn
họ hoàn toàn bó tay, suýt chút nữa hủy cả Bắc Mạc.
Kẻ nhanh
nhạy nhất gào lên một tiếng rồi quay người chạy đi báo tin. Mấy tên còn
lại cố nén nỗi sợ hãi, giương đao bao vây Sở Bắc Tiệp, mọi ánh mắt dồn
cả vào bảo kiếm của chàng.
Tương truyền, mỗi khi bảo kiếm này rút ra khỏi bao, máu lại chảy thành sông.
Sở Bắc Tiệp
ngồi trên lưng ngựa, tựa như thần tướng từ trên trời xuống chốn trần
gian. Đứng trước vòng vây hung dữ, thần thái chàng vẫn vô cùng an nhàn
tự tại, mang theo niềm hân hoan chờ đợi.
Sính Đình, ta đến rồi.
Nàng đang làm gì?
Có phải nàng đang đánh cờ với Dương Phượng?
Nàng từng
nói, Dương Phượng tinh thông thuật