
àng đến tột cùng là
làm sao? Vừa thấy được diện mạo đích thực của phượng Húc Nhật, liền giống như
là không thể tự kềm chế.
Vạn vạn không nghĩ tới,
Phượng Húc Nhật lại tuấn mỹ không ngờ, phong độ nhẹ nhàng, còn tốt bụng xuất
thủ thay nàng ngăn lại cướp.
Hắn ngồi xổm xuống tự
tay vì nàng đi vào giày thêu, còn không keo kiệt cho nàng nụ cười đầy mị
hoặc.
Chỉ là như vậy,
đã khiến trái tim nàng đập mạnh.
Đi hay không đi, thật
ra thì trong lòng của nàng đã sớm có đáp án.
Bởi vì, đợi nàng lấy
lại tinh thần thì người đã đứng ở ngoài cửa lớn Phượng phủ, vừa khẩn
trương vừa e sợ chờ người ở ra mở cửa.
Người ở vừa thấy được
nàng, sau khi hỏi rõ nàng là ai, liền lễ phép đem nàng mời vào, đi trước dẫn
nàng về phía đông phủ.
Xuyên qua cầu nhỏ nước
chảy, Yêu Hỉ nhìn một chút cảnh trí trong vườn Phượng phủ, phát
hiện đằng sau hai miếng sơn hồng đại môn, bên trong chính là một chốn đào
nguyên a.
Trong vườn lớn trồng
rất nhiều loài hoa mà nàng không biết tên, xuyên qua hành lang gấp khúc thật
dài, rốt cục đi tới bên ngoài một tòa lầu các.
"Cô nương, thiếu
gia đang ở trong Đông Các." Người hầu mời nàng đi vào.
"Cám ơn." Yêu
Hỉ mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an đi vào.
Bên trong lầu, đã có
một cô gái trẻ tuổi chờ nàng, trông thấy nàng liền cúi cúi người.
"Cô nương, thiếu
gia ở ngọc trì chờ ngươi đã lâu." Cô gái ăn mặc rất đơn bạc, cơ hồ có thể
thấy da thịt trắng như tuyết của nàng.
Yêu Hỉ mặc dù cảm thấy
có cái gì không đúng, nhưng vẫn là đi theo cước bộ cô gái đi vào.
Trong lầu, bên trái có
một tảng đá lớn bóng loáng ngăn cách không gian, bên trong sương mù che chắn,
tràn ngập một cổ nhiệt khí.
Đi vào mấy bước, nhiệt
khí ở trước mắt Yêu Hỉ từ từ tản ra, cũng nghe đến phía trước truyền đến từng
trận ha hả tiếng cười.
Nàng bình tĩnh nhìn về
phía trước, phát hiện phượng Húc Nhật đang ở giữa hơi nóng mù mịt uống rượu mua
vui, trái phải đều ôm một người, cũng để cho các nàng bên cạnh uy trái
cây.
Lập tức, hai chân
của nàng giống như là bị rể cây cuốn lấy, không cách nào nhúc nhích.
Một màn này quá mức
chấn động, đánh thẳng vào giác quan của nàng.
Ở bên trong bức họa do
Công Tôn Hội Ảnh vẽ, cũng có một bức là hình ảnh vẻ hắn đi tắm . . . . . .
"Ngô. . . . .
." Yêu hỉ thở hốc vì kinh ngạc, chỉ cảm thấy huyết khí đều chảy ngược lên
đầu, khiến nàng mắt hoa muốn ngất xỉu.
"Ta liền biết
ngươi sẽ đến." Phượng Húc Nhật lúc này toàn thân trần truồng ngâm mình ở
trong nước nóng, hai bên đều có cô nương phục vụ xinh đẹp, giống như
là đại hưởng tề nhân chi phúc.
Ánh mắt của Yêu Hỉ
không tự chủ được mà rơi trên người đang không mặc gì của hắn. Bọt nước từ
lọn tóc của hắn rơi xuống, dọc theo bả vai rộng lớn của hắn một đường đi tới
bắp thịt trước ngực hắn, khiến cho nàng không nhịn được nuốt một bãi nước miếng,
chỉ kém không có xoa xoa cặp mắt, chỉ sợ mình đang trong mộng.
Cảnh xuân đẹp mắt, hình
ảnh mỹ nam đi tắm thật hảo a! Nàng chỉ kém không có xoa một chút nước miếng
đang rơi xuống bên khóe miệng thôi.
"Vậy vậy. . . . .
." Vào lúc này nàng ngay cả nói chuyện cũng không khỏi cà lăm."Phượng
công tử có thể đem tập tranh trả lại cho ta sao?"
Phượng Húc Nhật tóc dài
nửa ngâm ở trong nước nóng, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo tà ác tự tiếu phi tiếu,
ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Phản ứng của nàng mặc
dù đều ở trong dự đoán của hắn, nhưng là hắn phát hiện ánh mắt của nàng cũng
không có bởi vì e lệ mà dời đi, ngược lại mở to đôi mắt ngắm nhìn hắn.
Ừ, nàng đúng là
cùng các cô nương khác không giống nhau, ít nhất, ánh mắt của nàng trực tiếp rơi
vào trên người của hắn, không chút nào che dấu.
Yêu Hỉ lại không nhịn
được khẩn trương nuốt nước bọt, chỉ thấy hắn một câu nói cũng không có nói,
chợt từ trong ao đứng dậy, ao nước vì vậy mà rung động dữ dội.
Một màn này lại quá mức
kích thích, làm nàng cổ họng căng thẳng, cước bộ không khỏi lui về phía sau,
nhưng là ánh mắt của nàng vẫn không có từ trên người hắn dời đi.
Nàng đem tầm mắt khẽ đi
xuống dưới, vừa đúng nhìn thấy bắp đùi tinh tráng
của hắn đang từ trong ao đứng lên, nàng lập tức đầu choáng mắt hoa,
cảm giác hai chân mình có chút xụi lơ.
Cho dù nàng bình thường
thích xem mỹ thiếu niên, nhưng là hôm nay nam tử này lại lấy tư thái như vậy
xuất hiện ở trước mắt của nàng khiến ngay cả văn chương cũng khó mà hình
dung được, cùng bức họa dục đồ trong tập tranh giống nhau, thật khiến nàng
không biết nên như thế nào cho phải.
Đột nhiên, trước mắt
của nàng giống như là hiện lên một trận sương mù, đợi nàng lấy lại được tinh
thần thì đã có một thân hình cao lớn đứng trước người nàng.
"A ——" Yêu Hỉ
kinh hoảng kêu một tiếng, lập tức ngã về phía sau.
Phượng Húc Nhật không
chút nghĩ ngợi liền đưa tay ra tiếp được thân thể của nàng, sau một khắc, nàng
an ổn ngã vào trong ngực của hắn.
Nàng mặt đỏ tới mang
tai, trái tim giống như là muốn từ ngực nhảy ra.
"Cô nương, ngươi
có khỏe không?" Hắn vẻ mặt tươi cười nhìn nàng, bàn tay kiềm chặt bên hông
của nàng, không để thừa một chút khe hở