Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323664

Bình chọn: 9.00/10/366 lượt.

Mùa xuân năm thứ chín Nguyên triều, một thế hệ hiền

quân đế Nguyên băng hà khi còn trẻ, Tường Vương lên ngôi, sửa niên hiệu là Đại

Đồng.

Từ đây, Hoàng triều tiến nhập một tên hôn quân, lại

không còn là thời đại hòa bình. May mà vị hiền quân tiền nhiệm đã vì Hoàng

triều đánh hạ rắn chắc căn cơ, bởi thế năm đầu tiên của Đại Đồng thiên hạ còn

có thể miễn cưỡng duy trì cảnh tượng thịnh thế.

Mà dân chúng phát hiện hôn quân tân nhậm này trừ bỏ

thật sự mê muội bên ngoài, tựa hồ không có tính bạo ngược hung tàn, lại bắt đầu

lạc quan mà tiếp tục hướng về cuộc sống phía trước. Loại này tố chất tích cực

quốc dung quốc mạo quốc dân, tập trung thể hiện ở các ngành giải trí vui sướng

hướng vinh tại kinh thành.

Vua không nghe thấy, quán trà Tiêu Dao, phẩm hương trà

hiểu rõ chuyện thiên hạ. (Min: câu này đại ý là vừa uống trà vừa 888 chiện thiên

hạ á ^^~)

Vua không nhìn thấy, tài tử giai nhân, trăm ngàn cuốn

đều ở Hoan Hỉ Thiên.

Cũng có thành tây Ngõ Phấn Hồng, bao nhiêu phong lưu

táng này hương*.

(*: hiểu như hương tiêu ngọc vẫn: chết)

“Hôm nay tiểu lão nhân muốn nói chính là Hoan Hỉ Thiên

này!”

Trong quán trà Tiêu Dao, người hầu trà Trương lão nhân

nói xong nhẹ nhàng nâng mắt, nhìn quét một vòng, vừa lòng khi nhìn thấy vẻ mặt

hào hứng tò mò của khách nhân, chỉ trừ bỏ một vị cô nương dựa vào cửa sổ. Vị cô

nương một thân váy sam nữ tử kia, tóc lại cột cao kiểu nam tử, trên mặt là vẻ

vô nghĩa chán nản, giống như đang đợi người, không một chút hào hứng.

Trương lão nhân dương cao thanh âm.

“Hoan Hỉ Thiên là một hiệu sách, hơn nữa còn là hiệu

sách lớn nhất kinh thành, tuy rằng nghe tên giống như một cái tiêu hồn động,

trên thực tế …trên thực tế nó thật đúng là một nơi có tiếng cũng có miếng*!”

(*: sự thật cũng giống như lời đồn)

Mọi người hiểu trong lòng mà không nói cười.

“Nói là hiệu sách lớn nhất, thì kinh sử tử tập thi từ

thi họa, nên có lại không có. Nhưng nếu nói không phải là hiệu sách, đầy quầy

đầy tiệm kia, không là sách với sách sao? Lại nói tới văn thư đi, sách khác

tiểu lão nhân không dám nói, nhưng là sách của Hoan Hỉ Thiên kia nha, tiểu lão

nhân lấy đầu đảm bảo, nó thật đúng là nhất thiết thực thực tái hiện lại!”

Mọi người đập bàn cười to, ào ào phụ họa đồng ý.

“Người ta nói Hoan Hỉ Thiên này nổi danh nhất, ngoại

trừ sách ra, còn có chưởng quầy. Vị chưởng quầy này thực không đơn giản, họ

Phạm khuê danh là Khinh Bạc, rõ ràng là một nữ nhân cực kì xinh đẹp nga, cử chỉ

hào phóng lại hơn hẳn nam nhi, nên được người ta đặt hiệu là ‘nữ Khinh Bạc ‘…”

Đoạn truyện này cũng không biết đã kể bao nhiêu lần,

mọi người nghe lần nào cũng như thấy món ngon. Chưởng quầy cũng lắng nghe, có

người tính tiền cũng không để ý.

Trước quầy một nam tử thân màu xanh nho sam, trên tay

cầm một cái túi hình vuông, bộ dáng nhìn thật thư sinh, thấy thế chỉ có thể yên

lặng lưu lại ngân lượng. Thầm nghĩ kinh thành quả nhiên không giống các nơi khác,

văn hóa phong mạo như vậy, dân chúng đối với kinh sách xem trọng như thế, cái

gọi là nghe thấy nói mà vui, cũng chính là như vậy. Khi dàn xếp mọi chuyện ổn

thoả xong, nhất định phải ghé qua cái hiệu sách Hoan Hỉ Thiên kia một phe mới

được.

Nghĩ như vậy, thư sinh cất bước vượt qua cửa, bỗng

phía trước một đạo thân ảnh phong trần vọt tới, hắn né tránh không kịp một cái

lảo đảo về phía hướng quầy. Chưởng quầy lúc này mới phản ứng lại, liên thanh

nói “Không có việc gì đi không có việc gì đâu, sau đó đi đỡ vị thư sinh kia, đỡ

được một nửa lại nghe thấy trên đường ầm ỹ, ngẩng đầu nhìn thấy tình hình trên

đường, quá sợ hãi, vôi vàng buông tay chạy qua xem.

Bị chường quầy vừa đỡ liền thả, vị thư sinh lại tiếp

tục chổng bốn vó lên trời một lần nữa.

Thì ra là Trương lão nhân kia ăn ở nhàn rỗi không có

việc gì làm đem nữ chưởng quầy của Hoan Hỉ Thiên ra nói, đã chọc giận đến nam

tử phong trần kia, lao vào tính đánh. Mọi người căn ngăn can ngay, vây xem vây

xem, thật là náo nhiệt biết bao.

Trong hỗn loạn, một thanh âm cô cùng thanh toát dễ

nghe vang lên.“Tử Sách, quên đi, chúng ta đi thôi.”

Chủ nhân của thanh âm là cô nương ngồi bên cửa sổ kia.

Nàng đưa tay đặt lên cánh tay nam tử, làm cho hắn nguyên bản đang là một con sư

tử nổi giận trong nháy mắt biến thành một con mèo con mềm mại.

“Phạm chưởng quầy, ngươi còn chưa trả tiền trà…”

Cô nương kia khanh khách nở nụ cười, hướng về phía

Trương lão nhân nháy mắt, động tác quyến rũ như vậy làm cho Trương lão nhân nét

mặt đã già nua cũng nhịn không được hiện lên một chút đỏ sậm.

“Ngươi cũng biết gọi ta là Phạm chưởng quầy rồi sao?

Trước mặt ta cả ngày nói cho mọi người việc tư của ta cũng Hoan Hỉ Thiên, chúng

ta còn chưa có thu vọng ngôn phí của ngươi, giờ người còn muốn tiền trà? Còn

chưa nói tới, mới vừa rồi Tử Sách muốn đánh ngươi cũng là ta cứu người, người

chẳng lẽ không mời ta đuợc một chén trà tạ ơn?”

Một câu nói làm cho mọi người trong quán trà á khẩu

không trả lời được.

Hai người hướng cửa mà đi, vừa tới cửa, Thư sinh vừa

mới đứng dậy được vội vàng nhiêng người tránh đi, không ng


pacman, rainbows, and roller s