
y.
Người đàn ông kia….tôi nhớ lại bộ dạng “hoa sen mới nở” của anh ta sáng
nay, rồi cả những khúc mơ mơ màng màng ngắt quãng nữa, thì mặt dần ửng
đỏ … mẹ nó chứ, đúng thật là hàng cao cấp!
Coi như trong đời ăn được một bữa đại tiệc vậy.
Từ nay về sau, người đàn ông này cũng không xuất hiện trong cuộc đời của tôi nữa, đây chính là suy nghĩ trong lúc đó của tôi.
Nửa tháng sau, khi tôi đã quên tiệt lời nói lúc trước của Trình Thần thì chị đột nhiên gọi điện cho tôi: “ Tám giờ tối nay, quán bar Tuyệt
Địa, chị cho cô sống lại từ trong tuyệt vọng, không chờ tôi có ý kiến
chị đã ngắt điện thoại.
Tôi cầm điện thoại im lặng hồi lâu, nghiêm túc lo lắng có phải hay
không bà chị này lại nghĩ ra trò quái chiêu gì nhưng cũng cực kỳ tò mò
muốn biết chị ấy sẽ dùng cách gì để chỉnh Dương Tử một trận đây.
Ý tưởng muốn trả thù bạn trai cũ của tôi cuối cùng cũng đã chiến
thắng. Tôi vớ lấy túi xách, trang điểm thật xinh đẹp, tươi tắn đi đến
quán bar.
Tám giờ tối, chân tôi còn chưa bước tới chỗ ghế của Trình Thần thì đã nghe một trận cười vang, trong đó nghe rõ tiếng Trình Thần hô to: “Uống đi! Uống đi! Dương Tử, là đàn ông thì phải cạn chén đấy!”
Khi tôi đẩy cửa vào, trong phòng liền im bặt, không ai chớp mắt, mọi
người đều đổ dồn ánh mắt vào tôi. Tôi nhìn thoáng qua, trong phòng đa số là bạn học đại học của Trình Thần, đều là người quen cũ nên chuyện
trước kia giữa tôi và Dương Tử ai cũng biết. Buổi tụ tập hôm nay…nhất
định là do Trình Thần gọi bọn họ đến.
Cuối cùng ánh mắt của tôi dừng ở người đàn ông đang đứng ở quầy bar,
bên cạnh anh ta có một cô gái nước ngoài đang úp mặt trên quầy ngủ mê
mệt.
“Hà Tịch! Cuối cùng cô cũng tới.” Trình Thần uống say khướt, lảo đảo
chạy đến giữ chặt tôi, “Đến đây, đến đây, mọi người xem thử bạn gái mới của Dương Tử so với Tịch Tịch của chúng ta như thế nào?” Mọi người đều trầm mặc.
Tôi kín đáo đánh giá cô gái nước ngoài đang ngủ say kia. Thì ra hắn
ra nước ngoài tìm bạn gái? Trông cũng không tệ, tôi thờ ơ nghĩ.
Dương Tử quay đầu nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu, nhất định đã bị Trình Thần chuốc không ít rượu.
Anh ta nói: “Cô vừa lòng chưa ?” Giọng nói chứa đầy sự xa cách, đề
phòng và tức giận. Mặc dù trước khi đến đây tôi đã làm công tác tư tưởng với mình nhưng khi nghe anh ta nói như thế trong lòng vẫn chợt nhói
đau. Tôi chợt nghĩ đến khoảng thời gian ngày đêm nhung nhớ, những đêm
thức trắng tăng ca vì anh ta, lòng càng thêm chua xót. Lồng ngực tôi lúc này căng đầy cảm giác chua chát, tức giận chỉ muốn nhanh chóng tìm một
nơi để xả sạch.
Trình Thần nghe anh ta nói vậy, bật dậy định chửi lại, tôi vội giữ
chị lại rồi nhìn Dương Tử. Tôi chưa kịp nói lời gì thì anh ta đã mở
miệng: “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”
Dù thấy giữa tôi và anh ta chẳng còn gì để nói nhưng nhìn điệu bộ của Trình Thần dường như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta buộc tôi phải gật
đầu đồng ý. Trình Thần không chịu liền bị mọi người xúm lại ngăn cản.
Dương Tử dẫn tôi đến một hành lang ít người qua lại của quán bar.
Trong ánh mắt dữ dội có chút hèn hạ: “Tịch Tịch, tôi có lỗi với cô
nhưng nếu cô muốn làm gì để trả thù tôi, khiến tôi mất mặt, tôi đều
chấp nhận, nhưng xin cô đừng động đến Anna, cô ấy không biết gì hết”.
Nghe xong, phản ứng đầu tiên của tôi là sửng sốt sau đó liền cười
nhạt nói: “Dương Tử, anh nghĩ tôi rảnh đến độ này sao? Tôi không biết
Trình Thần đã làm gì anh và cô gái kia nhưng nếu anh muốn bảo vệ cô nàng Anna gì gì đó của anh thì hôm nay không nên dẫn cô ta tới.”
Anh ta ngẩn ra, nhíu mày: “Bất quá tôi chỉ muốn làm cho cô ấy dần hòa nhập vào cuộc sống của mình, nhưng tôi không nghĩ cô lại ….ti tiện như
vậy”
“Ti tiện?” Tôi cảm thấy thật buồn cười, lập tức xù lông, tôi nhếch
mép nói: “Anh đánh giá tôi quá cao đấy! Anh nói vậy khiến tôi thật sự
hối hận lúc trước đã không cùng Trình Thần bàn bạc thật kỹ để tiết mục
hôm nay có thể ‘đặc sắc’ hơn nữa cho xứng với hai chữ “ti tiện” mà anh
ban tặng .”
Dương Tử tức giận đỏ bừng mặt.
Tôi nói: “Còn nữa, trong kia không phải cuộc sống của anh mà là của
tôi. Anh lập tức cuốn xéo ra khỏi cuộc sống của tôi và cũng đừng nghĩ
mang theo người phụ nữ khác bước vào”. Tôi trỏ tay vào anh ta, gằn mạnh
từng chữ:
“Mời, xéo.”
Cảm giác say rượu cộng với cơn tức giận đang ào tới, anh ta giơ tay
định đánh tôi. Tôi sững người, đại khái là tôi chưa bao giờ từng tưởng
tượng rằng Dương Tử lại có thể đánh mình.
Trong chớp mắt, bàn tay của anh tađã gần như chạm mặt tôi. Tôi ngây người nhìn quên cả tránh né.
Đột nhiên tay anh ta bị giữ chặt, bàn tay mang theo sự giận dữ của
anh ta chỉ cách mặt tôi gang tấc, hơi gió xẹt qua mặt tôi, mềm mại như
vậy nhưng lại khiến tôi đau tận trong xương tủy. Tôi vén tóc, đứng yên
suy nghĩ.
“Này anh…” Một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau, người nọ dường như định can ngăn Dương Tử. Còn Dương Tử gạt mạnh tay anh ta quát:
“Liên quan gì đến anh?”.
Giọng nói của người đàn ông kia càng trầm xuống, hình như đã có vẻ
bực bội. Nhưng cuộc đối thoại của hai người họ qua tai tôi thành những
âm thanh ù ù đầy