
ộng thùng thình của anh ta rồi vào phòng tắm thay đồ, thay xong tôi ưỡn ngực đi qua anh ta, trước
khi ra cửa, tôi còn quay lại nhìn anh ta cười nói: “Đúng rồi, quên nói
anh biết, kỹ thuật của anh thật tuyệt vời, tối hôm qua tôi đã rất vui
vẻ.” sau đó ngạo nghễ rời đi.
Từ đầu đến cuối người đàn ông đó vẫn giữ thái độ trầm mặc, chỉ có đôi mắt thoáng lóe ánh sáng lạnh, nghĩ đến vẫn khiến tôi thấy lạnh lẽo.
Về đến nhà, tôi ngã nhào vào giường, lúc này mới cảm thấy toàn thân
đau nhức, bụng dưới vẫn đau ê ẩm, tôi kéo chăn trùm kín cả người, tất cả đều chìm trong bóng tối.
Ngủ đi, ngủ đi, chuyện gì qua cũng đã qua, ngẩng đầu nhìn xem ánh mặt trời vẫn sáng lạn như trước thôi.
Sau giấc ngủ mê mệt, tôi tỉnh dậy, vặn vặn eo, tinh thần vô cùng sảng khoái. Hôm nay là thứ bảy, tôi quyết định hẹn vài người bạn đi bát phố
sẵn tiện mua vài thứ về giải xui.
Cầm đến điện thoại, tôi mới nhớ ra, tôi qua sau khi chia tay với
Dương Tử tôi đã tắt máy, hèn gì ngủ thẳng cẳng đến chiều cũng không bị
ai quấy rầy. Vừa mở máy, lập tức có ngay một cuộc gọi đến, nhìn thấy hai chữ Trình Thần hiện lên trên màn hình, tôi không khỏi mỉm cười, quả
đúng là chị em tốt, vừa nghĩ đến đã thấy xuất hiện.
“Nghe, em đang định…”
“Hà Tịch. Cuối cùng cô chịu nghe máy rồi sao?”
Giọng điệu giận dữ của bà chị khiến tôi giật mình, chẳng lẽ bà chị
này đột nhiên nhớ ra nửa năm trước tôi còn nợ hai trăm tệ chưa trả sao?
Giọng nói phẫn nộ của Trình Thần trong điện thoại truyền tới: “Dương Tử dám đá cô?”
Trình Thần lớn hơn tôi hai tuổi, lúc tôi học năm nhất thì chị ấy học
năm tư, lúc phân phòng ngủ không biết như thế nào lại ở cùng nhau, tuy
là chị nhưng tính tình còn còn trẻ con hơn cả tôi.
Thói xấu của tôi và bà chị này vô cùng giống nhau, thường xa cạ cùng
một chỗ nên bạn bè của chị ấy tôi biết mà chuyện của tôi chị ấy cũng
rành. Sau đó chị ấy tốt nghiệp, đi làm rồi đến lượt tôi tốt nghiệp, đi
làm, sơi dây liên hệ giữa hai bên cũng chưa từng đứt đoạn.
“À, nhưng anh ta còn thảm hại hơn em nhiều….Khoan đã” tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao chị biết?”
“Mẹ nó! Chuyện như vậy mà thằng khốn đó cũng làm được” Trình Thần oán hận nói, “Hôm qua, Thẩm Hi Nhiên ăn cơm với đồng nghiệp, bắt gặp cô
quăng tiền vào mặt một thằng đàn ông, Hi Nhiên về còn khen cô thật hiên
ngang, mạnh mẽ. Chị đang nghĩ, chẳng phải hôm qua cô gọi điện nói Dương
Tử đã về nước sao? Nên chị nghĩ người bị cô ném tiền chắc là Dương Tử,
tối qua định gọi điện hỏi cô ai dè cô lại tắt máy, hại chị lo lắng cả
đêm! Nói, tối hôm qua làm gì?”
Chuyện tối hôm qua dĩ nhiên không thể nói với chị ấy, tôi cười ngây
ngô, nói cho qua chuyện: “Sau khi bị đá thì dĩ nhiên mượn rượu giải sầu
thôi”
Bên kia im lặng hồi lâu.
Tôi nói tiếp: “Đừng nói chuyện này nữa, chiều nay đi dạo phố với em, em muốn tiêu tiền, cải thiện tâm trạng một tí”
Dĩ nhiên Trình Thần không dám cự tuyệt người vừa thất tình như tôi,
hai cô gái đi dạo hết buổi chiều, ăn tối bên ngoài xong bỗng nhiên Trình Thần lôi kéo tôi nói: “Món nợ này để chị đòi lại cho em”
“Thôi đi.” Tôi ngượng ngùng nói, “Chỉ cần chị trói chân được Thẩm Hi
Nhiên là tốt rồi. Còn về Dương Tử, đời này em không muốn gặp hắn nữa,
một chút cũng không.”
“Thẩm Hi Nhiên hiện tại rất ngoan, chị nói một, anh ấy không dám nói
hai.” Trình Thần kiêu ngạo nhíu mày, lập tức nghiêm túc nhìn tôi, “Tịch
Tịch, em thích Dương Tử thế nào chẳng lẽ chị không biết. Nó ra nước
ngoài du học, chỉ riêng tiền gọi điện thoại cũng đủ cho em mua vé máy
bay sang Mỹ. Nó kêu mùa đông lạnh, em liền gửi áo khoác qua. Nó nói hết
tiền, mỗi tháng em đều để dành gửi sang cho nó. Tiền này là tiền em
không dám ăn, không dám mặc, em tưởng chị không biết sao. Em hết lòng
hết dạ với nó để rồi cuối cùng nó trở về nói chia tay với em. Loại đàn
ông như vậy em có thể nhịn nhưng chị thì không!”
Tôi hơi mím môi, không thể phản bác một lời.
“Chị biết tính em cái gì cũng để trong lòng, ngoài mặt thì tỉnh bơ
nhưng trong lòng không biết đau đớn bao nhiêu mà kể. Lúc em còn hẹn hò
với Dương Tử, chị đã không thích nó rồi, lần này chị không cho nó biết
mặt là không được.”
Dứt lời, Trình Thần hùng hổ lái xe đi mất.
Về nhà ngồi một mình trong phòng khách, cảm giác không khí trống trải này thật khó chịu tôi bèn mở tivi lên xem, âm thanh để ở mức to nhất.
Dù ánh mắt dõi theo màn hình nhưng trong đầu tôi chỉ đầy hình ảnh cuộc
gặp với Dương Tử ngày hôm qua. Đột nhiên một dáng người quen thuộc trong tivi đập vào mắt tôi.
“A!!!.” Tôi thốt ra một tiếng kinh ngạc, chẳng phải là anh chàng pha rượu đẹp trai kia sao! Hắn đang vừa gãi đầu, vừa cười ngượng ngùng. Bên cạnh là một phóng viên thuyết minh “Tối hôm qua một người đàn ông nhìn
thấy vài người cầm dao giết người ở phía sau quán bar vì thế đã gọi điện báo cảnh sát, không ngờ khi cảnh sát huy động lực lượng đến nơi thì đó
là một cảnh quay của một bộ phim xã hội đen. Sự nhầm lẫn này khiến
cho…”
Nhầm lẫn…
Dù vô cùng xấu hổ nhưng tôi lại cảm thấy sự nhầm lẫn này cũng không
tệ lắm, khiến tôi có cơ hội được “nếm” một anh chàng tuyệt vời như vậ