
hồi yên lặng.
“Cô thế này cũng rất tốt mà”
Giọng nói nhẹ nhàng của anh ta làm mắt tôi cay cay: “Vì sao lại là
anh chạy đến phát cho tôi tấm thẻ người tốt này chứ! Người nên phát thẻ
thì không chịu phát. Các người muốn yêu nhau thì cũng nên báo tôi một
tiếng, đừng có đột ngột thế này chứ!
Anh ta dường như muốn tìm điều gì để an ủi tôi nhưng vốn là người
quen đứng trên cao nhìn xuống nên anh ta chẳng biết nói gì vào lúc này.
Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, mắt to mắt nhỏ trừng nhau một hồi thì tôi nói trước: “Tôi biết anh định nói gì, cám ơn nhưng tôi không cần.” Với
tôi, Trần Thượng Ngôn cũng chỉ là “miễn cưỡng chấp nhận” chứ chưa phải
là “khắc cốt ghi tâm” gì nên bị phản bội quả thật rất khó chịu nhưng tôi không cần sự an ủi.
Nhưng khi tôi nói câu này, trong nháy mắt biểu tình của Tần Mạch có chút kỳ lạ, dường như không được vui: “Không cần?”
Tôi nghi hoặc hỏi: “Anh muốn nói gì?”
Anh ta chỉ tay vào túi áo vest để bên cạnh của mình, giọng nói vẫn
trầm thấp, vững vàng như bình thường: “Trong túi áo có khăn giấy, nước
mũi cô sắp chảy xuống rồi đấy.”
Nghe anh ta nói xong, tôi ngây người ngẩn ngơ, bình tĩnh hít một hơi, lập tức móc túi khăn giấy trong túi áo anh ta ra, hung hăng lấy khăn
quệt nước mũi xong im im nhét dưới gối anh. (Èo, bạn Tịch bẩn quá!!!)
Mặt Tần Mạch đen thui: “Hà Tịch!”
“Anh muốn làm tôi mất mặt, tôi không thể trả thù sao? Tần tiên sinh,
bây giờ tôi đang bị thất tình, anh phải thông cảm với tôi chứ.”
Anh ta mò miếng khăn giấy dưới gối bằng cái tay không cắm kim tiêm
rồi ném ra ngoài, trừng mắt nhìn tôi một cái nhưng cũng không nói gì.
Tần Mạch truyền dịch xong thì nằng nặc đòi xuất viện, y tá có khuyên
can thế nào anh ta vẫn cứ trơ trơ, cô y tá không biết làm sao đành đến
chọc chọc vào cái đứa tôi đang ngồi ngẩn ra.
“Tình trạng hiện giờ của chồng cô tốt nhất là nên nằm viện để theo dõi.”
Lúc này tôi mới sực tỉnh, liếc Tần Mạch tà tà nói: “Nghe nói gần đây có một cô gái hai ba tuổi bị chết vì lao lực đấy.”
Bàn tay đang thắt caravat của anh ta cứng đờ, giọng nói lạnh lùng còn mang theo ý bất mãn: “Tôi tưởng cô không muốn ngồi ngây ra ở trong này
nữa chứ”
“Tôi thì không muốn nhưng anh thì cần phải ngây ra tiếp đó. Tôi mới
được treo một danh xưng mới, vừa diễn kịch được có một ngày, hôm nay anh đã xảy ra chuyện. Có khi có người lại nói tôi khắc chồng, làm sao tôi
sống nổi chứ”
“Cô cứ khắc thử cho tôi coi.” Nói xong, anh ta khoác áo bước thẳng ra ngoài.
Anh ta không nghe lời khuyên của tôi thì tôi cũng hết cách, khẽ lắc
đầu bất đắc dĩ với mấy cô y tá rồi tôi cũng nối gót theo sau anh ta.
Ra đến đường cái thì đường xá đã thông thoáng nhưng không biết xe của Tần Mạch đã bị tha đi đâu mất. Hai người chúng tôi đứng ngơ ngác, nhìn
chằm chằm con đường trống trơn một lúc. Tôi buông tay bất lực nói: “Khắc cho anh xem rồi đấy”
Anh lạnh lùng đưa mắt nhìn tôi một cái vì câu nói kia. Tôi lén cười,
tâm tình cũng thoải mái hơn nhiều. Tôi hung hăng nói: “Chị đây mà không
tìm được đàn ông thì sẽ làm cho đàn ông trên toàn thế giới này tức chết
hết, cho mấy tên hifi đi mấy chỗ chị không nhìn thấy mà kiếm đàn ông đi, cho chị em toàn thế giới này cùng thủ thân với chị đây luôn.”
“A.” Anh ta cười khinh thường, “Chúc giấc mộng của cô mau trở thành sự thật.”
Cuối cùng chúng tôi đường ai nấy đi, chuyện ai nấy làm.
Buổi tối về nhà, tắm rửa xong, tôi ngồi thừ trên giường một lúc lâu mới rút di động gọi cho Trần Thượng Ngôn
“Chúng ta chia tay đi.” Tôi lấy lại phong độ nói đơn giản, rõ ràng: “Hôm nay em đến bệnh viện của anh, vừa lúc thấy được.”
Bên kia trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: “Tịch Tịch, em là cô gái tốt, nhưng với…”
“Không cần nói gì cả.” Trên mấy trang blog, những câu ba từ kinh điển trong tình yêu như em yêu anh, em hận anh, chia tay đi, xin lỗi em, em tốt lắm đều vứt xó hết rồi. Lúc này đây tôi không muốn nghe tiếp câu thứ hai. Tôi im lặng, ráng động não buông ra một câu vô cùng nội hàm :
“Cây kim dấu trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi” Tôi cười, “Trần Thượng Ngôn, anh hiểu mà .”
Tắt điện thoại, tôi chui vào chăn, nhắm mắt ngủ.
Đàn ông, đi chết hết đi!
Hai ngày sau.
Trong căn hộ của Tần Mạch, các dụng cụ thi công đã được chuyển đi
hết, nhân viên vệ sinh cũng đã quét dọn sạch sẽ từ trước ra sau của căn
hộ. Tôi nhìn quanh một vòng, cẩn thận kiểm tra từ trên lầu xuống dưới
đất, tuy là kỳ hạn hoàn thành công trình hơi gấp nhưng toàn bộ căn hộ
đều được trang hoàng vô cùng hoàn hảo. Nếu Tần Mạch còn tìm ra được điểm nào để chê bai thì tôi cũng bó tay.
Tôi lấy di động định gọi cho Lisa để cô ấy báo cho Tần Mạch đến
nghiệm thu căn hộ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại tôi thấy gọi trực tiếp cho Tần Mạch vẫn ổn hơn.
“Alo ?”
“Xin chào, tôi là Hà Tịch.”
Bên kia im lặng trong chớp mắt, rồi hỏi: “Chuyện gì?”
“Căn hộ đã trang trí xong, tôi muốn hẹn anh xem lúc nào đến xem một
chút, nếu còn chỗ nào anh chưa hài lòng thì chúng ta có thể bàn bạc sửa
lại.”
“Được. Sau năm giờ chiều mai tôi mới rảnh, vậy chúng ta hẹn gặp buổi
t