Cô Nàng Mạnh Mẽ

Cô Nàng Mạnh Mẽ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324523

Bình chọn: 8.5.00/10/452 lượt.

: “Để tôi xem, gái đẹp ngủ trên giường mà anh không làm

được gì, đến lúc đó anh có khó chịu thì chị đây mặc kệ! Chị đây mông

ngực đầy đủ, chị `không tin không làm cưng cả đêm bứt rứt không ngủ

được.”

Nhưng, nghĩ thì nghĩ vậy, chứ tôi lăn lộn cả buổi mà mãi không ngủ

được. Hình như Tần Mạch rất hiếm khi về nhà, lần đầu tiên gặp anh ta,

trông có vẻ như đã ở tạm trong khách sạn một khoảng thời gian dài rồi.

Cái chăn trông có vẻ mới, nhưng tôi dường như lại ngửi thấy thoang

thoảng hương thơm hơi thở của anh ta, rất giống cảm giác được anh ta ôm

vào ngực.

Mặt tôi bỗng ửng hồng, tôi vỗ nhẹ vào mặt, có tiếng cửa mở, tôi cứng người, trùm chăn giả vờ ngủ.

Sau đó tiếng nước róc rách trong nhà tắm càng làm suy nghĩ của tôi

thêm hỗn loạn, tôi nghĩ đến gương mặt đẹp trai, dáng người lực lưỡng,

các cơ bắp rắn chắc cùng các đường cong của thân hình trong làn nước mờ

ảo, rồi mùi hương trong suốt mát lành như những hạt mưa quấn quýt trên

da thịt người nọ sau khi tắm…

Xoang mũi nóng lên, tôi sờ một chút…Thôi rồi, bữa tối ăn thịt bò quá

nhiều rồi! tôi ngồi bật dậy, ngửa đầu nhưng máu mũi đã không còn chịu sự khống chế của tôi nhỏ từng giọt, từng giọt đỏ tươi vào tấm trải giường, tôi hơi run rẩy, thế này… ngày mai tôi phải giải thích với dì Tần như

thế nào đây?

Nhưng máu mũi cứ chảy ào ạt như vậy làm tôi cũng không nghĩ được

nhiều nữa, tôi chật vật nắm chặt hai cánh mũi, chạy vội xuống lầu đến

nhà vệ sinh trong phòng dành cho khách để xử lý hậu quả. Tôi luống cuống tìm cách cầm máu, vất vả một hồi máu cũng ngừng chảy, đến khi tôi quay

về phòng ngủ đã thấy Tần Mạch nửa nằm nửa ngồi trên giường đọc sách.

Thấy tôi bước vào, anh ta buông quyển sách trong tay xuống, trỏ trỏ vào

hai điểm máu trên nệm, hỏi tội: “Cô đến kỳ ở trên giường tôi đấy à?”

“Đến kỳ cái đầu anh! Là máu mũi! máu mũi!” Tôi chửi um lên: “Ai kêu anh gắp cho tôi cục thịt bò lớn như vậy làm chi!”

Trong lúc tôi đang thở phì phì, nghỉ lấy hơi để mắng tiếp thì phát

hiện ánh mắt anh ta dán chặt vào người tôi, hồi lâu không thấy lên

tiếng, tôi hồ nghi trừng mắt nhìn theo ánh mắt của anh ta mới giật mình

nhớ ra một chuyện: trên người tôi chỉ có duy nhất bộ đồ lót màu trắng

của anh ta, lập tức luống cuống vừa lấy tay che người vừa nhanh chóng

nhảy vào chăn.

Sau khi trùm kín cả người, tôi mới ló đầu ra trừng mắt tiếp.

Ánh mắt của anh ta lần nữa lại rơi vào quyển sách, hờ hững nói: “Cuối cùng cô cũng đã “lao tâm khổ tứ” rồi nhỉ”

Tôi sờ sờ cái mũi, hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay quả thật là phải hạ huyết bổn* rồi .” (*ở đây chơi chữ: thường dùng nghĩa bóng để chỉ việc hao tổn công sức, còn nghĩa đen gần giống “đổ máu”)

Anh ta ném sách sang một bên, tắt đèn, xốc chăn chui vào. Tôi giật mình hét toáng: “Anh làm gì vậy? Làm gì vậy?”

“Ồn ào quá.” Giọng nói của anh ta đã ẩn sự tức giận. “Ngủ.”

“Anh đừng có kéo chăn của tôi! Xích ra, xích ra”

Anh ta nhẫn nhịn than một tiếng: “Chỉ có một cái chăn thôi”

Tôi nghĩ nghĩ: “Vậy anh xích ra một chút….xa thêm một chút nữa….một chút nữa”

“Không đắp tới nữa rồi”

“… Được rồi.”

Cho đến nửa đêm, tôi vẫn tỉnh như sáo, lúc này tôi mới đau đớn nhận

ra gấp bốn lần tiền thưởng cũng không bù được số tế bào não đã chết của

mình. Đáng lẽ lúc đó phải đòi bốn mươi lần mới hợp lẽ!

Sáng sớm mai, tôi mơ màng tỉnh dậy, đập vào mắt đầu tiên là một hàng

mi rất dày và đen, tôi dụi mắt vài cái thì mặt người đàn ông đó đã hiện

ra rõ ràng trước mắt.

Trong lòng tôi rên rỉ, tôi biết mà, tôi biết mà, đàn ông và đàn bà

cùng ngủ chung thì sáng thức dậy làm gì có chuyện người nào nằm y nguyên chỗ người nấy chứ. Tôi cũng không phản ứng mạnh, chỉ khẽ đẩy cánh tay

ấm áp của anh đang quấn quanh hông mình.

“Hừ…” Anh hừ nhẹ một tiếng, động tác của tôi chựng lại một chút, sao

đó giương mắt nhìn anh, anh vẫn ngủ say nhưng mày cau chặt. Biểu tình

của đứa nhỏ này thật buồn cười. Bỗng nhiên bàn tay anh ôm chặt eo tôi,

tôi giật mình “ưm” một tiếng, âm thanh ái muội đó cứ thế tràn ra ngoài,

tôi muốn che miệng cũng không kịp nữa rồi.

Đôi mày anh ta càng cau chặt, hơi thở rối loạn vài nhịp, đoán anh ta đã sắp tỉnh tôi bèn nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp.

Tư thế của hai người như thế này tôi cũng không biết phải giải thích như thế nào.

Một lúc sau, giường khẽ run, tôi biết anh tađã hoàn toàn tỉnh táo nên ráng nằm chờ anh ta buông ra để đi rửa mặt chải đầu, không ngờ chẳng

những không buông tay mà bàn tay ấm áp kia còn nhẹ nhàng vuốt ve lưng

tôi, hơi thở ẩm nóng của anh ta phả trên mặt tôi, cả hai thân mình càng

nhích sát vào nhau hơn, bỗng nhiên có cái gì đó đang chậm rãi dựng đứng

lên chọc vào ngay thắt lưng tôi….

Tôi sâu sắc nhận ra rằng nếu lúc này còn không “tỉnh” thì thực sự

không kịp nữa. Tôi mở mắt ra, bình thản nhìn vào đôi mắt giống như đá vỏ chai của anh ta, nói rành rọt: “Tần tiên sinh, anh muốn làm gì?”

Đối mặt với sự bình tĩnh của tôi dường như anh có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại sự bình thản: “Mới sáng mở mắt thấy phụ nữ trên giường mình, theo cô thì thế nào?”

“Anh không say!


Teya Salat