
nhiên. Khuôn mặt lạnh lùng của anh ta phản chiếu trên mặt vách kính
bóng loáng của thang máy làm tôi kiềm lòng không được, lặng lẽ nhìn lén
vài lần.
Nghĩ lại, hình như từ trước đến giờ cứ một lần đụng mặt Tần Mạch là một lần hai bọn tôi đấu trí so tài, mỗi lần gặp nhau là mỗi lần ồn ào tranh cãi, nên việc im lặng đứng cùng nhau như thế này… ngược lại làm tôi không quen lắm.
“Khụ, ừm, việc kia… căn hộ của anh chắc qua tết mới dọn vào được.” Tôi tìm cách nói chuyện nhằm giảm bớt không khí xấu hổ này.
Anh ta không chút để ý, chỉ “Ừ” một tiếng.
“Hôm nay…” nói được câu mở đầu nhưng lại không biết nói gì tiếp theo, Xin lỗi anh? Cám ơn anh? Hay Tất cả đều tại anh, hình như mấy câu này nói đúng cũng chẳng phải mà nói sai cũng chẳng xong. Tôi chỉ thở dài một tiếng: “Thôi bỏ đi.”
Anh thản nhiên tà tà nhìn tôi, không nói lời nào đi thẳng ra cửa
khách sạn. Gió lạnh thổi qua làm cả người tôi run rẩy, mũi hơi ngứa tiện thể còn tặng thêm vài cái hắt xì.
“Tịch Tịch!” Chợt có người dưới cầu thang kêu tên mình, là Trần
Thượng Ngôn), tôi vẫy tay, lúc quay đầu định chào tạm biệt với Tần Mạch
thì lại thấy anh ta hình như đang định cởi áo khoác.
Tôi bất giác bị dọa nhảy về sau hai bước.
Dĩ nhiên anh ta cũng nghe tiếng gọi của Trần Thượng Ngôn nên ho khan
một tiếng rồi chăm chú nhìn vào áo khoác của mình như che dấu sự xấu hổ.
Lúc này trong đầu tôi là một mớ hỗn độn, chỉ biết ngây ra nhìn anh
ta, một thoáng ngại ngùng hiện lên mặt anh ta nhưng rất nhanh đã bị vẻ
lãnh đạm thường ngày thay thế, anh ta nhìn tôi chằm chằm nói: “Hà tiểu
thư quả nhiên là người chung tình, vẫn nhớ mãi không quên được người yêu cũ.”
Tôi chớp mắt, nhìn anh ta, tình cũ? Trần Thượng Ngôn? Hình như anh ta tưởng Dương Tử và Trần Thượng Ngôn là một người, tôi suy xét, cũng
đúng thôi, hôm say rượu tôi nói những lời mất mặt kia xong liền gọi điện cho Trần Thượng Ngôn mà hiện giờ cũng là Trần Thượng Ngôn đến đón tôi. Anh ta hiểu lầm cũng phải.
Nhưng tôi cũng chẳng muốn giải thích gì, chỉ biết bỏ qua sự mỉa mai
trong giọng nói của anh mà bất đắc dĩ cười: “Tần tiên sinh quá khen. Tôi đi trước. Hẹn gặp lại.”
Tôi xoay người bước xuống cầu thang, Trần Thượng Ngôn đã đứng đón
sẵn, cởi áo ngoài khoác lên vai tôi. Tôi hơi sửng sốt, giật mình mơ hồ
nhận ra một chuyện chẳng lẽ, vừa rồi Tần Mạch muốn cởi áo khoác cho tôi
mặc sao?
Tôi quay đầu nhìn lại, cầu thang hun hút kia lúc này chẳng còn bóng người.
Phong thái rõ ràng là quý ông,
Đúng là cái đồ kiêu ngạo, chướng mắt….
Hôm sau, tôi vẫn cực khổ miệt mài làm việc, công việc vẫn bận rộn như hàng ngày nhưng chỉ một cú điện thoại của Tạ Bất Đình thì mớ công việc
của tôi trở thành cái núi đè sập xuống.
Ông ta nói: “Tịch Tịch a, khách hàng muốn căn hộ hoàn thành trước
tết. Anh ta yêu cầu đẩy nhanh tiến độ thi công. Dựa vào năng lực của cô
chắc chắn sẽ làm được.”
Tôi nắm chặt di động hận không thể ném nó vào tường. Trước tết? Anh nghĩ thời gian của tôi dư dả lắm sao?
Tần Mạch ơi Tần Mạch, không biết tôi đắc tội gì với anh mà anh lại chỉnh tôi te tua như vậy!
Đồ cà chớn, đồ độc ác, đồ kiêu căng chết bầm!
Chỉ một câu của Tần Mạch khiến tôi phải tính toán lại toàn bộ bản dự
kiến tiến độ thi công, càng nghĩ càng hận anh ta đến trào máu.
Nhưng tôi không ngờ nhóm thợ lại rất vui còn nói bận cũng tốt, có thể hoàn thành để về quê ăn tết sớm. Tôi cũng nghĩ, thôi thì công việc còn
tồn đọng để sang năm cũng không hên, cứ hoàn thành trước tết, cầm một
cục tiền lương và thưởng, mua sắm ít quà đắt tiền hiếu kính cha mẹ để
ông bà trước mặt họ hàng có thể ngẩng đầu, khoe thành quả của con gái
cũng tốt. Nghĩ thoáng như vậy nên tôi thấy yêu cầu của Tần Mạch cũng
không còn quá đáng. Mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, tốc độ thi công
còn nhanh hơn so với lúc trước.
Việc trang trí đã đi vào giai đoạn hoàn chỉnh, việc cần tôi làm ngày
càng ít, có khi không có việc gì làm tôi còn có thể quay về công ty dự
vài cuộc họp cuối năm. Tạ Bất Đình khen ngợi tôi không tiếc lời cũng hào phóng tăng cho tôi không ít tiền thưởng. Tôi thầm mắng: bóc lột tôi thê thảm như vậy, món tiền thưởng này chắc là muốn an ủi tôi đây mà.
Những ngày mệt mỏi đã qua, đến lúc tôi nghĩ cuộc sống của tôi đang chậm rãi bắt đầu trở lại quỹ đạo thì… lại xảy ra chuyện.
Hôm ấy, chúng tôi đang sắp bắt tay vào sơn nhà Tần Mạch, tôi đứng một bên quan sát, bỗng nhiên nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, tôi hơi ngạc
nhiên, để tiện cho việc trang trí, cửa nhà thường không đóng, tôi nhìn
ra cửa thì thấy một người đàn ông trung niên đang đứng đó.
“Xin hỏi cô Hà có ở đây không?”
Tôi nghi hoặc nhưng vẫn bước qua: “Chào chú, là cháu. Xin hỏi có việc gì không ạ?”
Ông ấy hơi khom mình chào tôi, làm tôi cũng run run, vội vàng khom
mình chào đáp lễ. Ông ta thân mật nhìn tôi cười: “Tôi là chú Lục, quản
gia nhà họ Tần, phu nhân muốn tôi đến mời Hà tiểu thư dùng một bữa cơm
đạm bạc.”
“Tần gia?” Tôi suy tư một chút, ráng đào trong đầu xem có ai họ Tần
mà tôi quen biết lại có khả năng mời được cả quản gia nữa…Nụ cười trên
mặt tôi b