
là không được?”
Nói đến đây, Trình Thần liền vô cùng hào hứng: “Tại em không biết,
hôm đính hôn, chị đã đặc biệt quan sát giúp em, Tần Mạch cứ nhìn em mãi. Nhất định là anh ta có ý với em.”
Khóe miệng tôi giật giật, tự nghĩ, lúc đó chỉ sợ anh ta đang ngạc nhiên nghĩ sao lại có loại phụ nữ trơ trẽn như tôi vậy.
Trình Thần lại nói: “Em làm cho lắm thì cũng chỉ là thêm vài tờ hình
bác Mao là cùng. Nhìn em đi, không biết bây giờ em là sống để làm việc
hay làm việc để sống nữa? Em là phụ nữ thì tội gì cày giống đàn ông phải dành tiền mua nhà cưới vợ vậy?”
Tôi nhìn chính mình trong gương không biện minh được tiếng nào, cuối
cùng đành nói lãng sang chuyện khác: “Nhìn chị mới có hai mươi mấy tuổi
đầu mà mở miệng y chang mẹ em, nè không phải chị muốn gặp bạn trai của
em sao? Tự gọi điện đi. Tiệc tối nay anh ấy đi thì em đi, còn không thì
coi như hủy nhé.”
Tôi dừng lại gấp chăn gọn ghẽ rồi xách túi ra ngoài.
Tôi nghĩ rằng nếu Trình Thần cứ nhất quyết bắt tôi tham gia tiệc tối
nay thôi thì cứ đơn giản mang Trần Thượng Ngôn đến là biện pháp tốt
nhất.
Tôi nghĩ Tần Mạch có ác cảm với tôi chắc là vì tôi và anh ta đã có
tình một đêm, sợ tôi dây dưa không dứt. Chắc lúc trước anh ta đã từng
rơi vào tình cảnh này nên mới đề cao cảnh giác với tôi như thế.
Mang theo Trần Thượng Ngôn lạng qua lạng lại trước mặt anh ta cũng là một cách tốt, tránh việc anh ta đề phòng tôi như người mắc bệnh ảo
tưởng bị khủng bố.
Làm việc với nhóm thợ tới giữa trưa mới xong, trước đó Trần Thượng
Ngôn đã gọi điện báo việc Trình Thần đã liên hệ và nói tối nay sẽ hộ
tống tôi đến bữa tiệc nhưng hiện nay anh còn có một ca phẫu thuật gấp
nên có khả năng đến muộn một chút, tôi với Trình Thần cứ đi trước.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý nhưng nếu tôi biết việc đến muộn “một chút” của Trần Thượng Ngôn là muộn đến mức nào thì tôi thà
đóng đô ở bệnh viện chờ chứ nhất quyết không đi trước với Trình Thần.
Đúng bốn giờ chiều, Trình Thần lái xe đến đón tôi. Chị liếc tôi một
cái rồi nói: “Hà Tịch, làm sao mà em tìm được một anh chàng thành thật
như vậy? Kiểu này chẳng phải từ nay về sau bị em ăn hiếp đến chết sao?
Tôi bĩu môi, không thèm để ý.
Chị cũng không nói nhiều: “Đi thôi, thay đồ đã”. Khi chúng tôi thay
xong y phục, trang điểm hoàn hảo thì đã sáu giờ, tôi đói đến hoa mắt,
vừa đến buổi tiệc tôi bèn bỏ rơi Trình Thần, trốn vào góc phòng tìm cái
gì bỏ bụng trong lúc chờ Trần Thượng Ngôn, đến khi anh đến, tôi chỉ cần
kéo anh lượn vài vòng trước mặt Tần Mạch rồi trốn về.
Nhưng làm gì có chuyện thuận lợi như vậy!
Khi Dương Tử với vẻ mặt tao nhã nắm tay bạn gái Tây hiện tại tiêu sái bước vào cửa, tôi thật sự hận không thể chọc mù hai cặp đôi mắt chó ra
vẻ này. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi thật sự không thể tin
người đàn ông đang cười tao nhã kia với người bị tôi đánh kêu cha gọi
mẹ, cùng là một người.
Bạn trai hiện tại thì không thấy tăm hơi nhưng cựu bạn trai thì đã
lên sàn rồi. Tôi nhìn xa xa đã thấy Trình Thần và Trịnh Hi Nhiên đang
nói chuyện. Sắc mặt chị ấy không vui, tôi nghĩ chị ấy cũng không không
biết Dương Tử sẽ đến.
Tôi yên lặng, xoay người đi về hướng nhà vệ sinh. Chỉ cần động não
một chút cũng biết, công ty Thẩm Hi Nhiên đang trong quá trình tìm đối
tác, nếu đã mời Tần thị thì mời thêm công ty Dương Tử cũng đâu có gì là
lạ.
Tôi ngơ ngác đứng trước gương trong nhà vệ sinh một hồi lâu, không
biết bao nhiêu lần tự lên dây cót cho mình lấy dũng khí bước ra nhưng
bàn chân lại như nặng ngàn cân, nâng thế nào cũng không nâng nổi một
bước. Tôi lại sờ gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của mình rồi nhìn đến
bộ lễ phục xinh đẹp trên người.
Trang điểm có thể che dấu nét tiều tụy, tôi biết hiện giờ tuy tôi
không thể gọi là giai nhân tuyệt sắc nhưng cũng có thể xem như là một
người đẹp
Tôi không sợ đối mặt Dương Tử, nhưng tôi…
Có lẽ thật sự là tôi không dám đối mặt cô gái đã hạ bệ mình.
“Hu hu…” Một tiếng khóc nỉ non không biết từ nơi nào phát ra trong
nhà vệ sinh không một bóng người này làm lông mẹ lông cha trên người tôi dựng cả lên.
Tấm gương lớn phản chiếu toàn bộ nhà vệ sinh, hoàn toàn trống không
nhưng tiếng khóc của cô gái kia vẫn chưa ngừng một giây, một phút.
Tình cảnh này rất giống cảnh trong mấy bộ phim kinh dị tôi đã xem
qua, bất giác tôi ớn lạnh, chuyện gì cũng không nghĩ, không dám quay
đầu, co giò chạy một mạch ra ngoài. Bên ngoài nhà vệ sinh là một hành
lang dài mười mấy mét, một bên có cánh cửa khép hờ, bên trong đèn mờ mịt không biết trong đó có gì.
Tôi đi chậm lại, nhìn cái cửa kia, trong lòng thầm nghĩ không biết
trong đó có cái gì đột nhiên nhảy xổ ra không. Trong lúc tôi phát huy
trí tưởng tượng thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, có cái gì từ trong đó…
“A!” Tôi không khỏi thét một tiếng chói tai, nhưng khi thấy người từ
trong cánh cửa bước ra là ai thì tôi lập tức bụm chặt miệng mình lại.
Tần Mạch, rõ ràng là âm hồn không tiêu tan a!
Anh ta thấy tôi cũng ngẩn ra, tôi nghĩ trong lòng anh ta chắc cũng bật ra ý nghĩ giống tôi.