
của căn hộ này và đây là lần đầu tiên tôi tự tay trang trí cho căn hộ của riêng mình nên trong lòng khó
tránh khỏi kích động, chờ mong, hy vọng căn hộ hoàn hảo đến từng chi
tiết nhỏ.
Chỉ khổ cho Phương Dĩnh và Cử Giai Hoa, bọn họ mới bắt đầu thực tập, đối mặt công tác yêu cầu cường độ cao vẫn chưa thích ứng kịp, đặc biệt
là Cử Giai Hoa, không biết vì sao mỗi ngày đều mang tâm trạng hoảng hốt, may là chúng đều là những đứa nhỏ kiên định nên những chuyện tôi giao
đều làm tròn.
Sau khi trang trí phòng ốc xong, tôi bỗng nảy ra ý tưởng phải lôi Tần Mạch đến xem, tôi muốn thấy anh kinh ngạc và tán thưởng, chuyện này so
với tăng gấp năm mươi lần tiền thưởng còn làm tôi vui hơn. Trong đầu tôi lặp đi, lặp lại hai câu nói: Tôi có chồng, tôi có nhà riêng.
Tần Mạch kéo dài thời gian đi xem nhà đến tận chủ nhật. Khi anh đến
chỉ có tôi và Cử Giai Hoa ở đó, nghe thấy kèn xe hơi bên ngoài, tôi vọt
ra kéo Tần Mạch vào nhà, đi dạo một vòng rồi dõng dạc ra lệnh: “Nói
thích đi.”
“Ừm, cũng không tệ lắm.”
Tôi nhíu mi: “Nói thích!”
Tần Mạch bật cười: “Được rồi, thích.”
Lúc này tôi mới thỏa mãn ôm lấy cánh tay anh, kéo đi một vòng chỉ trỏ chỗ này tôi muốn đặt cái gì, chỗ kia tôi muốn để thứ nọ. Mặc kệ tôi nói gì, anh chỉ trả cho tôi một chữ “Được”, tôi đang định mở miệng mắng anh không có chủ kiến thì chợt nghĩ nếu anh có cùng ý kiến thì tôi tiếp thu mà nếu ý anh khác ý tôi thì cũng bỏ qua vậy thì hỏi anh cũng như không, đơn giản tôi hoàn toàn tự làm chủ trong chuyện này.
Hai đứa tôi vừa đi vừa nói luyên thuyên đã lên dến lầu hai, Cử Giai
Hoa cầm thước đo từ trong phòng ngủ đi ra, cậu ta nhìn tôi cười cười:
“Ông xã chị Hà…” nhưng khi nhìn thấy Tần Mạch bỗng dưng cậu ta im bặt.
Tôi kỳ quái nhìn Cử Giai Hoa đang cứng đờ rồi lại quay đầu nhìn biểu
tình lãnh đạm của Tần Mạch, sau đó kéo Tần Mạch ra phía sau người để che chắn, đề phòng nhìn Cử Giai Hoa nói: ” Cậu đừng có nói cậu có tình cảm
không đúng với bạn trai tôi nghen!”
Lời này vừa nói ra, Tần Mạch hơi đơ đơ, Cử Giai Hoa cũng ráng nhếch môi, cười khổ nói: ” Chị Hà…em còn có việc, em về trước.”
Nói xong, cũng không chờ tôi gật đầu đồng ý đã cắm đầu chạy ra ngoài.
Tôi quay lại nhìn Tần Mạch: “Chẳng lẽ lúc trước anh đã làm chuyện không nên làm với cậu ta?”
Tần Mạch câu môi cười nhẹ: “Có lẽ là vậy.”
Tôi nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn Tần Mạch. Anh mặc kệ ánh mắt tôi di
chuyển từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên người anh, không đùa
nữa, nghiêm túc nói: “Hà Tịch, em đừng làm với cậu ta nữa.”
Tôi biến sắc: “Thật ra anh đã làm gì người ta?”
Tần Mạch chán nản liếc tôi một cái rồi nói: “Cha của cậu ta chính là Chu cục trưởng bị xét xử mấy ngày trước đó.”
Tôi không nghĩ lại có quan hệ oái ăm như thế này.
Tuy Tần Mạch nói chỉ giúp viện kiểm sát thu thập một ít chứng cớ,
nhưng cứ nhìn ánh mắt của Cử Giai Hoa với Tần Mạch thì đủ hiểu người có
công lớn nhất trong việc tống Chu cục trưởng vào tù chính là vị Tần Mạch nhà tôi rồi.
Sau khi biết chuyện này, tôi luôn tìm cớ sa thải Cử Giai Hoa, không
phải tôi sợ cậu ta làm ra chuyện gì dại dột nhưng nếu cứ để Cử Giai Hoa
tiếp tục toàn tâm toàn lực trang trí nhà ở của chúng tôi thì quá sức tàn nhẫn với cậu ấy.
Nhưng từ ngày đó, thái độ làm việc của Cử Giai Hoa phải nói là hết
chỗ chê. Cậu ấy cố gắng đoán ý của tôi, làm việc cẩn thận, tỉ mỉ gấp
bội. Ngẫm lại cha thì vào tù vì tham nhũng, bản thân cậu ấy chỉ là một
sinh viên tay trắng, ngoài việc cố gắng giữ công việc này thì cậu ấy
không còn sinh kế gì nữa.
Mỗi lần muốn đề nghị Cử Giai Hoa đổi công ty, nhưng nhìn thấy thanh
ảnh nặng nề của cậu ấy tôi mềm lòng không nỡ nói. Suy cho cùng, cậu ấy
cũng chỉ là sinh viên mới ra trường, tôi đành lòng nào đi bức ép cậu ấy. Nếu cậu ta muốn làm công việc này thì cứ để cậu ấy làm cũng được.
Tôi nói quyết định này cho Tần Mạch nghe, anh chỉ thản nhiên nói: ” Chuyện Hà Tịch quyết định có ai mà thay đổi được.”
Lúc này anh đang ngồi gõ máy tính tại bàn làm việc, nói mà không buồn nhìn tôi một cái. Tôi ngồi xổm trên sô pha, ôm nệm ngẫm nghĩ: “Hình như là không, ừ nhưng mà có đó.”
“Ủa, vậy đó là kỳ tích rồi.” Anh vừa gõ phím lách cách vừa ngần ngừ nói: “Cò lẽ là thần tích thì đúng hơn.”
Tôi gật đầu tán thành: “Đúng vậy, thật sự là thần tích. Tần tiên sinh, khó cho anh rồi.”
Âm thanh đánh bàn phím hơi hỗn loạn, cuối cùng anh cũng để mắt đến tôi: ” Ý của Hà tiểu thư là gì?”
” Ý trên mặt chữ.” Không nghe được câu trả lời vừa ý, Tần Mạch không
hờn giận nheo mắt nhìn, tôi che miệng lén cười đã đời mới nghiêm mặt
nói, “Được rồi, anh đã khát khao nghe đến vậy thì để em miễn cưỡng nói
cho anh thỏa mãn, Tần Mạch, đời này của Hà Tịch chỉ duy nhất một lần
thay đổi quyết định của mình, đó là vì anh.”
Khóe môi Tần Mạch hơi nhếch lên, thần thái hí hửng như con nít trộm được kẹo lại lộ ra.
Tôi lắc đầu thở dài, người mà vui mừng hiện rõ lên nét mặt như con
nít thế này thì làm sao lăn lộn trong chốn thương trường đến tận lúc này được chứ…
“Em nói thật, lúc biết anh yêu đương với Dịch Tình ở Mỹ thì em đã hạ
quyết tâm sau