
muốn bỏ qua cho cô.
Cảm giác trong lòng đối với cô thật rất phức tạp, nhưng là anh không
hiểu vì sao lại như vậy, đành phải dùng đến hành động, đem cô đến trên
giường mà trừng phạt.
Nhìn cô khuôn mặt tái nhợt, mắt to vô thần, còn có đôi môi quật
cường, thật nhìn không ra ở cô có cái gì hấp dẫn anh? Thân hình không
thể nói là xuất sắc đến nỗi có ẩn chứa mị lực, làm cho anh đối với cô
nghiện?
Hạ Di Hàng lúc này thật muốn cầm lấy chồng văn kiện dày đặc trên bàn, ngăn trở cái ánh mắt kiêu ngạo của người đàn ông kia, làm ơn, ở đây tập hợp toàn cán bộ cao cấp, anh như vậy nhìn chằm chằm vào cô, tưởng mọi
người đếu chết hết rồi sao?
Cô biết bộ dạng mình lúc này nhất định là rất tiều tụy, trong ánh mắt còn hằn lên tơ máu do mất ngũ, không có khả năng xinh đẹp đến nỗi làm
cho anh nhìn đến nỗi quên đi trời đất,(anchan: cái quên đi trời đất này
ta chém cho nó hay, nguyên văn là mù tình) anh bây giờ cứ nhìn cô là vì
sao?
Cô hình như không có làm sai cái gì? Nghĩ đến nửa tháng trước, Từ
Miễn Hoa tuy là được thăng chức nhưng là bị điều đi thật xa, trong lòng
cô thật là vạn lần xin lỗi anh ta, vì cô mà anh ta bị điều đến cái nơi
xa xôi để mở rộng thị trường, cho dù là làm tổng giám đốc cũng không ai
cao hứng cả?
Cô làm sao lại không biết, Từ Miễn Hoa là bị cô liên lụy? Tất cả chỉ có thể đổ lỗi cho Trần Tú Quyên lắm miệng lắm mồm kia, không nên đem
chuyện trước kia của cô ra nói, làm hại Từ Miễn Hoa vô tội chịu liên
lụy.
Ai, đáng thương cho anh ta, chỉ sợ đến chết cũng không biết nguyên
nhân vì sao mình lại bị điều đi nơi khác, này Bách Lăng Phong ác liệt có thừa, lại bỏ qua người có năng lực như vậy, cũng không biết dùng cách
nào lại có thể làm cho Từ Miễn Hoa cao hứng giống như trúng vé số, rất
vui vẽ ra đi.
Anh ta rốt cuộc là làm sao vậy? Bên trong cái đầu kia đang suy nghĩ gì?
Khó trách anh có thể trở thành đại phú hào, mà bọn họ lại là dân chúng phải ở trong này vì anh sống chết làm việc bán mạng.
Nhớ ngày đó bởi vì một chút sai lầm nhỏ của cô, đã bị anh quăng đến
phòng kế hoạch lần nữa trãi qua tôi luyện, hoàn hảo là cô đủ kiên cường, một mực yên lặng cùng nhẫn nại, mỗi ngày mệt đến chết, tăng ca như
điên, mới có thể tạo ra thành tích tốt như bây giờ, vài cái dự án hoàn
hảo, làm cho cô từ 1 nhân viên vô danh trong phòng quản lý 1 bước trở
thành chủ quản.
Nhưng là cô cũng biết, là chính mình lúc trước ở Khai Dương đã cố
gắng hai năm, nên cô mới thăng nhanh như vậy, nhưng đến bây giờ cô mới
phát hiện, cho dù cô có cố gắng thì như thế nào? Anh cùng với cô này
không phải cùng 1 đẳng cấp, mây và bùn là khác nhau.
Thế giới này chính là như vậy thật không công bằng, người khác mệt
chết mệt sống mới có thể đạt được chức vụ như vậy, Bách Lăng Phong chỉ
cần thoáng đi phía trước từng bước liền vượt qua, còn dùng ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm dọa người chết khiếp, như vậy tất cả vất vả lại
như thế nào?
Lúc trước cô từng bất mãn với công tác cắt giảm của anh “Quyền lợi”,
anh liền trực tiếp mở miệng mệnh lệnh cho cô không cho phép tăng ca nữa, bằng không anh liền trực tiếp khai trừ cô, cô đành phải nghe theo,
nhưng là cô thật rất tức giận.
Nhưng mà cô cũng rất không khí tiết khuất phục trước uy quyền của ai
đó, anh những lúc không có ở Đài Loan mỗi ngày đều đúng giờ tan tầm đều
gọi điện thoại theo dõi cô, cô vẫn là không có can đảm khiêu chiến quyền uy của anh.
“Hạ quản lí.” Nam âm thản nhiên vang lên, nhưng vẫn không kéo hồi sự
chú ý của cô, mãi cho đến khi người ngồi bên cạnh nhẹ nhàng đẩy cánh tay của cô, cô mới hồi phục tinh thần lại, tập trung nhìn vào, thiếu chút
nữa bị dọa chết.
Cả phòng họp rộng lớn, trên cái bàn hội nghị hình trứng to lớn, mấy
chục cá nhân, mấy chục ánh mắt, thế nhưng đồng thời nhìn chằm chằm vào
cô, cái loại rung động này thực không phải lớn, nhưng lại bao gồm cả cái tên đàn ông mà nàng đang nghĩ trong đầu.
“Hạ quản lí xem ra tinh thần thật không tốt.” Bách Lăng Phong buông bút vàng trong tay, bình tĩnh nhìn cô.
Trong phòng chủ quản các khác ngành đều hướng cô tặng cho cái anh
nhìn đồng tình, loại này hội nghị cũng dám thất thần, muốn chết sớm hay
sao, Hạ Di Hàng, cô liền nén bi thương chuẩn bị biến đi.
“Tôi……” Dưới ánh mắt của anh, cô thật không thể nói ra lời nào.
“Xem ra, tối hôm qua cô ngũ không đủ giấc hả?” Anh thả lỏng dựa vào
ghế, khóe miệng khơi mào một chút độ cong thản nhiên, trong mắt rõ ràng
có ý trêu tức cô.
Cô tối hôm qua căn bản là có ngũ không? Đại gia anh ngày hôm qua vừa
bước vào cửa, liền trực tiếp hạ gục cô, đặt ở trên giường hết cắn lại
cắn đem cô ăn sạch, khó trách ngày hôm qua lại tốt bụng đột xuất, mang
cô đến nhà hàng cao cấp dùng cơm, nguyên lai là có dự mưu. Di, không
đúng, cô rốt cuộc ở trong này nghĩ cái gì? Hiện tại là trường hợp gì,
khi nào thì?…
Khuôn mặt thanh lệ đột nhiên đỏ ửng vì ngượng ngùng, anh ánh mắt híp
lại, cô dám ở trước mặt nhiều nam nhân như vậy lộ ra vẻ mặt mê người,
thật sự là đáng chết! (anchan: chú này bá đạo quá mức)
“Thực xin lỗi.” Cô thấp giọng nói, thất thần khi họp, là cô k