Cô Nàng Hoàn Hảo

Cô Nàng Hoàn Hảo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323763

Bình chọn: 10.00/10/376 lượt.

thanh!

- Ai gọi cậu kìa. Hiếu chỉ tay về phía người đang đi tới. Huy khẽ ngẩng đầu lên để xem đó là ai.

- Huy, em đây! Người cất tiếng chạy lại thật nhanh gần chúng tôi.

Đúng là càng những người chẳng hề ưa nhau vậy mà vẫn phải nhìn mặt nhau. Cô nàng Jenny tóc vàng hoe bỗng chốc lù lù xuất hiện. Bộ dạng của cô nàng trông lòe loẹt khó ưa thêm cả cái thái độ cong cớn vừa nhìn thấy tôi đã tỏ ra khó chịu. Jenny mặc một chiếc váy maxi hở lưng trông thật gợi cảm. Đúng là phong cách của Jenny chẳng hề lẫn ở bất kỳ đâu.

- Anh, anh trốn em ở đây sao? Đi biển mà không nói để em đi cùng. . Cô ta ôm chầm lấy Huy.

Tôi phải mất mấy giây khi cô nàng đỏng đảnh này xuất hiện. Huy gỡ tay Jenny khỏi người không nói gì. Khắc Hiếu vỗ tay tán thưởng.

- Jenny, lâu lắm rồi không gặp em?

- Là anh đấy à? Tưởng anh giờ đang chết ở Mỹ rồi chứ? Cô nàng ngoa ngoắt.

- Còn em, tưởng rằng tiểu thư như em phải vi vu trời Tây chứ/ Em lại muốn về đây để làm cái gì nữa? Hiếu đáp trả Jenny.

- Thôi nào mọi người, mọi thứ xong xuôi hết rồi, ngồi đi. Jenny, lấy hộ anh rượu đi! Đình Văn cố lảng sang chuyện khác và kéo mọi người tránh khỏi tranh cãi.

Cả đám chúng tôi ngồi trên biển. Đình Văn lôi đàn ghita ra chơi. Những bản tình ca ngọt ngào được cất lên bởi giọng nói trầm ấm của anh như có mê hoặc. Tôi chìm đắm vào những bản tình ca ấy, dưới ánh điện lung linh, trước biển đêm dạt dào con sóng khẽ hòa ca cùng.

Tôi cầm chai bia lên, nốc đầy miệng. Vị cay xè xem lẫn đắng của bia lần đầu được nếm trải có gì đó vừa thích thú lại khiến tôi nhăn nhó. Nhưng càng uống, tôi càng nhận ra, hương vị đó có sự ngọt ngào khó tả nơi cuống họng.

Biển đêm vẫn dạt dào xô bờ, càng về đêm gió nổi lên, sóng tung lên từng đợt trắn xóa mạnh mẽ táp vào bờ. Tôi gục xuống, qua ánh mắt chỉ còn lờ mờ tôi thấy Jenny đã say mèm, Huy bế thốc cô ấy lên và đưa về phòng. Khắc Hiếu và cô nàng chân dài cũng dắt nhau về. Chỉ còn tôi với Đình Văn ngồi lại, anh bỏ chiếc đàn sang một bên và xếp dọn vỏ bia sang một chỗ ngay ngắn.

- Phương Phương, về thôi! Đình Văn khẽ lay người tôi.

- Không, em còn muốn …uống… uống…nào.

- Về thôi, ở đây biển đêm lạnh lắm!

- Không, em…. muốn…. đi dạo biển

* * *

Vầng trăng tròn trên cao chiếu sáng tạo ra một khung cảnh tuyệt đẹp, từng dải ánh sáng lấp lánh trên mặt biển đem huyền ảo. Có một chàng trai cong trên lưng một cô gái nhỏ đi dọc theo bờ biển. Tóc cô gái buông xuống bị gió thổi hất tung lên.

- Anh à, em…. Ngày xưa em đã thích anh lắm!

- Anh biết mà. Đình Văn khẽ trả lời.

- Ngày xưa em đã làm mọi thứ để có thể được anh chú ý, học giỏi này, giảm cân này, cuộc thi hùng biện này….Tiếng cô gái cười giòn tan.

- Anh biết, vì anh mà em đã làm nhiều thứ rất cực khổ.

- Ngày xưa, anh tuyệt vời lắm, anh…. Biết không?

- Phương Phương à>

- ….

- Anh muốn nói với em một chuyện….

- ….

- Chuyện về… cậu ấy!

- …

Cô gái nhỏ khẽ buông tay rồi thiếp đi trên vai anh.

* * *

Mùa hè đến đem theo cái nóng bức oi ả. Nắng gay gắt và ngột ngạt khiến cho cuộc sống ở thành phố ngột ngạt và mệt mỏi. Trong khi Đình Văn thì chọn đi tình nguyện, Khắc Hiếu chọn đi du lịch vài nước châu Á, còn Huy thì bận bụi với việc kinh doanh ở nhà hàng. Tôi quyết trở về quê sau chuyến nghỉ hè ở Cát Bà với cả nhóm. Bố mẹ lâu ngày thấy tôi về tỏ ra vui mừng khôn xiết khi đứa con gái bé bỏng trở về.

Tuy nhiên, tôi cũng chỉ ở nhà được một tuần vì không thể nào chịu đựng sợ cô đơn xấm chiếm. Từng ngõ ngách, từng con đường tôi đã khôn lớn cứ thấp thoáng bóng dáng của một người…Người mà tôi đã muốn quên, cố gắng làm bao nhiêu điều để có thể quên.

Mẹ dọn mâm cơm đầy những món ăn yêu thích của tôi lên bàn rồi sắp xếp bát đũa. Hai mẹ con đang nói chuyện thì mẹ chuyển sang một chuyện khác.

- Đông Đông nó…. ! Mẹ ngập ngừng muốn nói gì đó.

- Ai hả mẹ ?

- Thằng Đông Đông, bạn con ấy …

Tôi nghe như có tiếng sét đánh ngang tai, tôi chết lặng. Cái tên đó lâu rồi tôi không còn muốn nói đến nữa.

- Con không có người bạn như thế ! Tôi thẳng thừng rồi bực bội bỏ ra ngoài. Mẹ khẽ lau lại gian bếp rồi lắc đầu.

Mẹ coi như chưa từng nói gì với tôi. Còn tôi cũng coi như chưa từng nghe thấy. Bởi vì đơn giản có những thứ cảm xúc đã trở nên chai sạn vì nó đã kết tụ bởi những nỗi đau đớn. Giờ tôi đã khác, đã trở thành một cô gái trưởng thành, tôi đã là sinh viên, tôi đã có thể tự tin là chính mình. Vì thế, người làm trái tim tôi đau không thể dễ dàng tha thứ và cũng đáng để nhắc đến. Có vẻ mẹ cũng có phần thông cảm với thái độ gay gắt của tôi mặc dù chưa bao giờ tôi tâm sự với mẹ bất cứ điều gì.

Buổi sáng, tôi dậy sớm để ra công viên tập thể dục. Từ lâu rôi tôi đã ý thức được việc tập thể dục buổi sáng lành mạnh như thế nào. Và kể từ khi còn là hình hài của một cô gái béo mập, tôi thầm cảm ơn quãng thời gian mình có thể kiên trì để có thể có được vóc dáng như bây giờ. Dù chẳng phải một thân hình chuẩn như người mẫu, nhưng tôi cũng tự tin khi diện bất cứ bộ đồ nào. Tôi không cố xúy cho việc ăn kiêng quá độ, nhưng việc quá béo và một cô gái không chú ý đến bề ngoài của mình thì đó là việc s


The Soda Pop