
Đáng tiếc thính lực Mặc Lão Đại tương đối tốt, Ngân Tiểu Tiểu nhỏ giọng lầu bầu đều bị Mặc Lão Đại nghe không sót một chữ: “… Bạn?”
Ngân Tiểu Tiểu bị tiếng nói chuyện đột nhiên biến lớn của Mặc Lão Đại làm hoảng sợ, dùng cái đuôi vỗ vỗ nơi trái tim: “Lớn tiếng như vậy làm gì, làm ta sợ muốn chết.”
“Ngươi vừa mới nói làm bạn với ta?” thanh âm của Mặc Lão Đại rất nhẹ, Ngân Tiểu Tiểu lại cảm thấy sau lưng phát lạnh, trong lòng có một dự cảm thật không tốt: “Đúng, đúng vậy, làm sao? Chẳng lẽ chúng ta không phải bạn sao?”
Mặc Lão Đại ở nguyên tại chỗ trầm mặc một hồi lâu, nói : “Chẳng lẽ bạn của ngươi sẽ hôn ngươi sao?”
Hôn ta? Ngân Tiểu Tiểu đứng ở tại chỗ suy nghĩ vấn đề này, ừm, gần mấy tháng qua Hắc Thán thật sự thường thường hôn khóe miệng mình, mình vẫn cho rằng đó là vì Mặc Lão Đại có sở thích hôn xà khác (… ), nhưng hiện giờ nghe Mặc Lão Đại nói như thế, chẳng lẽ…
“Ngươi thích ta? ? ?” ngữ khí của Ngân Tiểu Tiểu tương đương kinh ngạc.
Mặc Lão Đại thẹn quá hoá giận bạo phát: “Ta thích ngươi? Đừng nói giỡn! Ta làm sao có thể thích Tiểu Bạch Si ngươi!” Khụ khụ, thật ra mặt Mặc Lão Đại đã đỏ lên, chẳng qua mặt màu đen đỏ lên… Vẫn là màu đen, Ngân Tiểu Tiểu hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn nhìn không ra.
“Phù phù, may quá may quá, làm ta sợ muốn chết!” Ngân Tiểu Tiểu lại dùng cái đuôi vỗ vỗ chỗ trái tim, trong miệng nói làm ta sợ muốn chết nhưng đáy lòng lại có cảm giác thất vọng.
Mặc Lão Đại hừ lạnh một tiếng, quay đầu bước đi, thanh âm truyền đến: “Đi thôi, Tiểu Bạch Si!”
Ngân Tiểu Tiểu buông tha truy vấn nguyên nhân của cảm giác mất mác trong lòng, bò mau lên vài bước đuổi kịp Mặc Lão Đại.
“Hắc Thán, bây giờ trở về có sớm quá không, ừm, ta nhớ lúc tới chỉ đi có nửa tháng thôi, hay là đi một chút ngừng một chút.”
“Chúng ta trở về không đi con đường lúc đến, đi một đường khác khá xa.”
“Vì sao đường gần không đi lại đi đường xa?” Ngân Tiểu Tiểu lười biếng bất mãn .
Mặc Lão Đại liếc Ngân Tiểu Tiểu một cái: “Tiểu Bạch Si, lần này hẳn là lần đầu tiên ngươi rời khỏi nhà, cũng chưa đi dạo ngọn núi lần nào, lần này coi như ta và ngươi đi dạo.” Nói giống như ta đi dạo cùng ngươi là vinh quang lớn lao, may mắn của ngươi ấy.
Ngân Tiểu Tiểu bĩu môi, ngọn núi này không phải có cỏ cây có sông suối, à, còn có sinh vật, có gì để đi dạo! Nhưng Ngân Tiểu Tiểu cũng không dám phản kháng quyết nghị của Mặc Lão Đại là được.
Mặc Lão Đại rất hài lòng Ngân Tiểu Tiểu không nghi ngờ quyết định của mình.
Mặc Lão Đại quả thật mang Ngân Tiểu Tiểu đi một con đường khác, phương hướng hoàn toàn ngược lại con đường khi đến, lộ trình cũng nhiều hơn một nửa, dù sao cũng là núi nha, đi như thế nào đến cuối cùng cũng có thể đi đến nhà Ngân Tiểu Tiểu. Cảnh sắc hai bên trong mắt Ngân Tiểu Tiểu vẫn luôn là “Giống nhau như đúc”, dù thế nào, trên núi cũng không thể xuất hiện biển khơi sa mạc hoặc là nhân loại linh tinh, cái khác Ngân Tiểu Tiểu cũng không cảm thấy hứng thú.
Mà theo mỗi ngày đi lên Ngân Tiểu Tiểu phát hiện, trên mặt Mặc Lão Đại càng ngày càng hiện ra một loại biểu cảm có thể xưng là hưng phấn khẩn cấp, thậm chí lúc mình nghỉ ngơi Mặc Lão Đại cũng có vẻ thực nôn nóng, liên tiếp hỏi mình nghỉ ngơi xong chưa có thể đi được chưa linh tinh. Ngân Tiểu Tiểu thực buồn bực, rốt cuộc Mặc Lão Đại làm sao vậy?
Đáp án được công bố khi đến một thác nước.
“Thế nào? Không tồi đi!”
Ngân Tiểu Tiểu im lặng nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của Mặc Lão Đại, trong lòng đột nhiên mãnh liệt xuất hiện một ý tưởng khác quái dị: Hắc Thán đi con đường này không lẽ là vì mang mình đến xem thác nước này? ? Ngân Tiểu Tiểu nỗ lực đè xuống ý nghĩ này trong lòng, đáp: “Ừ, thực đồ sộ, rất đẹp!”
Cái đuôi phía sau Mặc Lão Đại vẫy nhanh hơn, biểu cảm trên mặt thể hiện nguyên vẹn ý nghĩ bây giờ mình thực vui vẻ.
Ngân Tiểu Tiểu nói không phải khen tặng Mặc Lão Đại, thác nước trước mắt đúng là thật sự rất đẹp. Thác nước rộng bảy mét từ trên cao chảy xuống, dừng ở hồ nước có đường kính vài chục thước, độ cao mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển càng đạt hơn trăm thước, về chiều mặt trời còn treo tại không trung, bọt nước bay vọt lên giữa không trung bị ánh mặt trời chiếu xuống tản mát ra ánh sáng cầu vồng mê người. Đứng ở một tảng đá cách thác hơn hai trăm thước Ngân Tiểu Tiểu cùng Mặc Lão Đại còn có thể cảm nhận được hơi nước lan tỏa tạo cảm giác mát mẻ.
“Tiểu Bạch Si ngươi thích nước như vậy, nếu ở trong này xuống nước ngươi nhất định sẽ càng vui vẻ hơn!” Mặc Lão Đại dùng một ngữ khí “Ta vô cùng hiểu biết ngươi nha” nói với Ngân Tiểu Tiểu.
Ngân Tiểu Tiểu: “…”
Nhờ! Mình chán sống muốn tự sát mới chạy đến nơi này nghịch nước được không? ! Mình có thích nước đến mấy cũng không biết bơi! Nếu mình nhảy xuống thác nước này thì không tới ba phút mình sẽ chết được không a uy! —— đáng tiếc Ngân Tiểu Tiểu hò hét trong lòng Mặc Lão Đại nghe không được.
“Sau này chúng ta có thể thường xuyên tới đây! Được không?” Mặc Lão Đại lại nói.
Sau này à, Ngân Tiểu Tiểu nghĩ, sau này thường xuyên tới đây sao? Thật ra không tồi, mặc dù mình không thể tới quá gần