
n quất chiếc khăn mặt xuống
người tôi.
“Mày trốn trong phòng
nhìn tao bị mày chọc cho tức phát điên thì sung sướng phải không? Mày nghĩ thế
có đúng không? Sao mày ác độc thế?” Bà cứ thế suy đoán suy nghĩ của tôi theo
chiều hướng ác độc, rồi trút tất cả những bực tức theo từng lần quất chiếc khăn
xuống người tôi.
Tôi ôm lấy đầu, không
khóc lóc, không kêu gào, không trốn chạy, chỉ cầu mong sao cho bà ta không đánh
vào mặt tôi. Bởi vì tôi biết mọi sự kháng cự đều không có ý nghĩa gì. Chỉ cần
làm mẹ tức điên lên thì bà sẽ không thể nào dừng lại được.
Sau một hồi cam chịu
không có chút phản ứng gì của tôi, chiếc khăn trong tay mẹ tôi đã dừng không
vung lên vung xuống nữa.
Tôi căn răng chịu đựng,
chạy vù vào phòng và khoá trái cửa lại.
Lúc tôi cởi bỏ quần áo
ra, soi trong gương thấy từng vết hằn đỏ in đầy trên tay và trên lưng mình. Những
vết đỏ đó hằn lên, thật sâu và phủ đầy trên làn da của tôi.
Đó là trận đòn đầu tiên
khi tôi bước sang tuổi dậy thì, và cũng là lần mẹ tôi đánh tôi nặng nhất từ
trước đến giờ.
Rốt cuộc tôi đã làm sai
điều gì? Tại sao mẹ tôi lại đối xử với tôi như thế? Nêú như bà đã không yêu
tôi, không yêu trẻ con thì tại sao còn sinh tôi ra? Bà ra tay với tôi nặng như
vậy mà bà không hề thấy đau lòng chút nào. Bà hoàn toàn quên rằng con gái mình
đã là một thiếu nữ mười sáu tuổi, là một học sinh xuất sắc. Nó cũng có lòng tự
trọng và cuộc sống của nó. Thế nhưng mẹ có biết không? Tôi còn buồn hơn mẹ
nhiều. Bởi vì ít nhất mẹ còn coi tôi là hi vọng của mẹ. Mẹ kỳ vọng rằng tôi sẽ
xuất sắc, rạng danh. Còn tôi, tôi từ lâu đã chẳng có bất cứ một hi vọng nào. Từ
lâu tôi đã không kỳ vọng vào bất kỳ ai và bất kỳ điều gì. Tôi đã tê liệt đến
mức tận cùng. Tôi có thể lấy ai ra làm hi vọng của tôi, để tôi có được một chỗ
dựa trong cuộc sống này?
Tôi để mặc trên người
không mảnh vải che thân ngồi phệt xuống sàn nhà và thấy lạnh buốt từ chân lên
đầu.Tôi thường xuyên có cảm giác tuyệt vọng nhưng chưa bao giờ nó lại mãnh liệt
như lúc này.
Dường như tôi đã cạn kiệt
nước mắt. Tôi không thể khóc, không thể ứa ra được một giọt lệ nào. Tôi khao
khát được như lúc trước, có thể vùi mình vào chăn mà khóc oà lên một trận rồi
ngày hôm sau lại đi học bình thường, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng, ngày hôm đó
tôi đã không làm được như thế. Nhìn thân thể để trần của mình trong gương, trên
làn da trắng là những vết đỏ hằn rất sâu. Rất đau. Nhưng tôi không thể nào khóc
được. Khuôn mặt tôi nhìn thấy trong gương vô cùng lạnh lùng, vô cảm.
Tôi lấy từ trong cặp sách
ra một chiếc compa, dùng cái đầu quay sắc nhọn đâm sâu vào đầu ngón tay trỏ
trái.
Ngay lập tức, một giọt
máu nhỏ tròn chảy ra. Ngón tay tôi trông giống như một bông hoa mới nở, rồi nó
cứ nở to dần. Và sau đó nhanh chóng không nở tiếp nữa. Tôi lại dùng tay ấn vào
vết đâm đó, vết máu lại tiếp tục lan ra. Càng ấn vết đâm càng chảy nhiều máu.
Máu bắt dầu theo ngón tay trở chảy xuống tạo thành một vết đỏ.
Tôi dùng chiếc đầu quay
compa tiếp tục đâm vào một ngón tay khác, nhìn vết thương đó lan dần, lan dần
rồi lại ấn vào vết thương để máu chảy xuống.
Đến khi đâm hết các ngón
tay, tôi vẫn không hề cảm thấy đau đớn.
Hoá ra cái chết cũng chả
đau đớn gì cả.
Thế là tôi lục tìm trong
cặp con dao nhỏ.
Tôi định dùng con dao đó
cứa vào cổ tay mình. Làm như thế tôi sẽ không bao giờ cảm thấy đau đớn nữa, sẽ
không bao giờ phải nghe mẹ tôi mắng chửi nữa, sẽ không bao giờ còn bị mẹ tôi
dùng khăn mặt đánh cho đỏ tím cả người nữa. Mọi thứ buồn đau sẽ biến mất. Mọi
chuyện sẽ có thể kết thúc từ đây.
Nhưng lúc cầm con dao đặt
lên cổ tay, tôi nhìn thấy từng sợi gân xanh trên cổ tay mình đang phập phồng
rồi đập mạnh. Bỗng nhiên tôi thấy sợ hãi.
Nếu tôi cứa vào cổ tay, tôi
sẽ chết.
Nếu như tôi chết, Hứa Lật
Dương chắc sẽ rất đau lòng.
Nếu như tôi chết, rất có
thể mẹ tôi nếu không phát điên thì cũng không thể tiếp tục sống được nữa và có
thể, bà cũng sẽ rất đau lòng.
Nếu như tôi chết, chắc cả
thế giới này, chỉ có mỗi hai người đó đau lòng vì tôi.
Tôi thoáng chút không
đành lòng, thế là tôi lật bàn tay lại, đặt con dao lên mặt sau lòng bàn tay.
Lưỡi dao vừa cứa xuống,
tôi nhìn thấy một vết đứt dài đang chảy máu trên mu bàn tay, trông như nó đang
hé cái miệng, ướt nhèm. Rất đau.
Cảm giác đau đớn nhanh
chóng lan ra, suốt cả cánh tay có cảm giác tê dại.
Hoá ra tự sát đau đớn vô
cùng.
Tôi ném con dao xuống,
lấy từ trong cặp ra một gói giấy ăn. Mỗi tờ giấy trắng tinh đều nhanh chóng
nhuốm đỏ, ướt đẫm. Màu đỏ rất tươi.
Tôi lặng lẽ dùng chiếc
khăn tay băng lại vết thương. Một mình.
Phương thức bào chế tình
yêu: Bảo mật.
Sáng ngủ dậy, tôi tháo
chiếc khăn tay ra, thấy miệng vết thương đã gần như khép lại, thế là bình thản
đi học như chưa có gì xảy ra. Lúc bắt dầu vào tiết thứ ba, do sơ ý, tôi đập tay
vào thành bàn khiến vết thương lại tứa máu.
Tôi vội lấy giấy ăn đặt
lên trên vết thương. Máu thấm ướt
đẫm tờ giấy. Tôi thay ngay bằng một tờ giấy ăn trắng khác và vứt tờ giấy ăn kia
đi. Thế nhưng, sau k