
cánh tay của cô, cậu cười gian xảo:
-Tôi làm cô ko hài lòng sao? Hay cô muốn tôi hôn thêm nữa!??
-Ash! Anh đừng có nói xằng bậy, đứng lại cho tôi!!!!!!
Nguyên lè lưỡi trêu chọc Hạ Quyên rồi bỏ chạy làm cô càng nổi điên hơn. Gay gắt cởi bỏ đôi giày cao gót quăng ra một bên, cô túm nhẹ phần đuôi
váy để khỏi bị tốc lên chạy đuổi theo Nguyên. Có vài người từ tốn che
miệng lại phì cười vì thấy sao mà cứ như trẻ con.
Chạy lên đến
sân trước thì ko thấy bóng dáng Nguyên đâu nữa, Hạ Quyên dừng lại thở
hồng hộc lấy hơi. Chợt cô thấy một cái gì đó màu đo đỏ quen quen lấp ló
sau một cái cây. Nghi là Nguyên, cô nhẹ nhàng tiến lại gần và vồ lấy.
Hic.....chỉ là một quả bong bóng. Hạ Quyên lẩm bẩm rủa:
-Tôi mà gặp lại anh thì tôi bóp cổ cho chết!
-Em ko có cơ hội đó đâu.....híhí......
Một giọng cười khó ưa vang lên ngay trên đầu Hạ Quyên. Cô ngẩng lên. Là kẻ mà nãy giờ làm cô phí công rượt đuổi, trong khi mình mệt gần chết
thì hắn lại ngồi vắt vẻo ở trên cây thản nhiên cười như một thằng bệnh
>.<. Tức khí giậm chân vài cái xuống nền cỏ, Hạ Quyên trừng mắt
hằn học với Nguyên:
-Này, xuống đây nhanh cho tôi! Tôi mà ko đánh anh cho hả giận thì tôi ko phải Hoàng Hạ Quyên.
-Đây!
Nguyên chẳng do dự gì mà nhảy phóc xuống cạnh Hạ Quyên làm cô hơi bất
ngờ. Đang định “xử tử” kẻ tội đồ đáng ghét dám hôn mình thì trước mặt cô xuất hiện quả bóng màu đỏ lúc nãy.
-Ý gì đây? – Hạ Quyên bán nghi bán ngờ nhìn Nguyên.
-Hìhì, tôi có món quà tặng cho cô! Thử chích nó vỡ đi.
-Xem tôi là trẻ con hay sao mà tặng bong bóng? Đúng là đồ điên!
-Cũng bằng cô thôi, haha.
Dù nói vậy nhưng Hạ Quyên vẫn nhận lấy quả bóng, bẻ một cành cây nhỏ có đỉnh đủ nhọn.
“Bùm!”
Một tiếng nổ inh tai vang lên. Một cây kẹo mút! Hạ Quyên khẽ nhíu mày:
-Điên thật!
-Hi, thích ko? Ko được đánh tôi nữa nha.
“BỐP”
-A con bé này, tôi tặng quà cho rồi còn đánh nữa là sao? Đối xử với khách như vậy đó hả?
-Ko đánh anh thì sao tôi là Hoàng Hạ Quyên được. Ha, nhìn mặt anh kìa, nhăn như khỉ! :))
Hạ Quyên bật cười khi thấy Nguyên nhăn nhó xoa xoa một bên má của mình. 2 cú đấm chứ có ít đâu.
-Ê, mới biết tên chứ chưa biết tuổi? Nói chị nghe coi nhóc.
-Con gái con đứa…..ai là nhóc? Tôi lớn hơn cô đấy!
-Sao biết!?
-Thì đây, lùn gì mà lùn thế hả người ơi!? :))
-Muốn chết hả?
-Thôi ko đùa nữa, tôi chuẩn bị về đây. Hỳhỳ, lại đây hun tạm biệt cái nào.
“BỐP”
Thế là hai bầu má của Nguyên đã được sưng đều, đỏ lên tự nhiên ko cần
đánh phấn =)) tất cả cũng nhờ vào “nội công thâm hậu” của Hạ Quyên.
-Đồ mất nết! Điên khùng.
Nguyên ko thèm nói năng đôi co gì nữa. Cậu đút tay vào túi lấy chiếc
điện thoại đời mới nhất vừa mua vào hôm kia ấn số của Dương. Gọi đến 3
cuộc mà thằng bạn thân quỷ sứ vẫn ko bắt máy, Nguyên bực bội nhắn tin
cho anh:
“Tao về trước, mày cứ chơi đi nhé thằng khốn.”
Đút chiếc điện thoại vào lại trong túi, vừa quay đầu qua thì Nguyên nhìn thấy Hạ Quyên đang nhìn mình chăm chú, cậu nổi hứng châm chọc:
-Cưng sao thế? Thấy anh đẹp trai quá hả?
-Xì, ăn dưa bở vừa thôi ông. Mặt cũng sáng sủa rạng ngời vậy mà lại bị điên, tội nghiệp!
Hạ Quyên chép miệng lắc đầu ra vẻ thương cảm. Nguyên cười trừ một cái rồi quyết định đi về.
-Tôi về nhé. Bái bai!
-Biến đi, càng nhìn càng muốn đánh!
-Plè......
Nguyên quay đầu bỏ đi, trong lòng thầm nghĩ:
“Lúc mất trí nhớ thì nai tơ lắm, tuy có lúc cũng khá dữ dằn nhưng ko đến nỗi như thế này. Chẹp......”
Nhìn theo cái bóng ngả dài xuống mặt đất của Nguyên, Hạ Quyên cảm thấy
có cái gì đó lạ lạ.. Cái nụ cười lúc nãy là sao? Tính cách trẻ con đó
nữa...... Tất cả.....cô đều cảm thấy quen thuộc. Hình ảnh người con trai trong mơ cô gặp cũng có vài lần biểu hiện như thế, liệu...... Đặng
Thanh Nguyên có phải là người đó ko? Reng……reng……..
-Ưm…….Nhật Anh….điện thoại kìa……
-Em ngủ!
Hạ Quyên ngáp dài một cái rồi gục xuống ngủ tiếp. Nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Reng…..reng…..
-Dậy nghe đi thằng kia, ồn ào quá!!! – Hạ Quyên đá vào chân Nhật Anh làm cậu bất giác ngẩng đầu dậy, song vẫn đáp gọn lỏn.
-Mệt…..
Reng…..reng…..
-Ash! ALO! THẰNG NÀO CON NÀO DÁM PHÁ HOẠI GIẤC NGỦ CỦA BỔN TIỂU THƯ THẾ HẢ????
Sau một hồi đá qua đánh lại, Hạ Quyên bực bội bật dậy ấn mạnh cái nút
nghe rồi quát lớn mà ko thèm nhìn màn hình xem là ai. Nhật Anh thì nằm
co ro vùi đầu vào chăn để tránh sự ồn ào đáng kể từ “loa phát thanh” của cô.
Đối lập với giọng điệu hách dịch của Hạ Quyên là một giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm nhưng cũng pha chút trêu ghẹo:
-Là thằng Hải Thanh có được ko em?
-Ớ…..hìhì, là anh à? – Hạ Quyên ngớ người, rồi bẽn lẽn cười xấu hổ.
-Ko là anh thì là ai? Tối qua tiệc tới đêm nên hôm nay muốn nướng hả?
-Hi, bình thường thôi! Anh gọi em có gì ko?
-Ko có gì thì ko gọi được hả?
-Ờ, vì em bận lắm =)) Bận tuyển chồng ấy mà.
-Léng phéng coi chừng anh đấy nhá. Định rủ em đi chơi thôi, nói thẳng ra là……hẹn hò, thấy sao bé yêu?
-Đi đâu?
-Tùy em, muốn đi đâu thì anh chiều, vợ yêu của anh mà! :x
-Ai là vợ anh? Cắn cho bây giờ, qu