
i, giống như trong lòng không còn vương vấn thì không khí cũng mát mẻ .
Sở Nhan sải bước đi đến phía trước, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Sở Sở mệt mỏi đẩy ra
cửa nhà, cả người đều mệt mỏi từng bộ phận đều lên tiếng phản đối muốn
nghĩ ngơi, dù có chuyện kinh thiên động địa gì, cũng chờ cô ngủ một giấc rồi hãy nói.
Đột nhiên, khóe mắt cô nhìn thấy ngồi yên ở trên ghế sofa là cha mẹ của ——
Nhìn thấy trong tay cha cầm điếu thuốc, mặt ủ mày chau, trên bàn trong cái
gạt tàn thuốc đều là tàn thuốc tràn đầy; mẹ thì ngồi ở đầu bên kia của
ghế sa lon, cầm khăn tay len lén lau lệ.
Sở Nhan ngạc nhiên. Không thể nào? Tin tức cô cùng Chí Kiệt hủy bỏ hôn lễ, bọn họ nhanh như vậy đã biết rồi sao?
Ngồi xuống bên cạnh mẹ, ôm bả vai của bà, cô thử thăm dò hỏi: "Mẹ, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Sở phu nhân lau lau nước mắt, một ngón tay hướng chổ ngồi phía bên kia,
nơi mà người chồng yên lặng không nói gì, rung giọng nói: "Con hỏi ông
ấy đó, ông ấy làm chuyện tốt gì nói ông ấy tự mình nói đi!"
Sở
Nhan kinh ngạc cô cùng nhìn cha, không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì,
khiến cho mẹ luôn luôn dịu dàng biến thành bộ dáng như vậy.
"Cha, rốt cuộc là sao?"
Sở Cảnh Thiên im lặng không nói, áy náy tràn ngập trên mặt của ông, trong phút chốc tựa hồ già đi mười tuổi.
Mãnh liệt lo lắng nổi lên đáy lòng, mắt Sở Nhan cùng lúc nhìn qua lại cha mẹ mình đang trước mặt.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Cuối cùng, Sở phu nhân uất ức nghẹn ngào, kéo tay của con gái, nức nở nói:
"Cái người cha tốt này, mượn ngân hàng ngầm năm trăm vạn đi đầu cơ cổ phiếu, chơi vũ nữ, con nói xem, ông ta có còn băn khoăn đến mẹ con chúng ta
hay không? tại sao ông ấy là một người chống, một người cha, lại đem
chúng ta ép lên đường cùng a. . . . . ."
Tôn Huyền ánh mắt oán hận, giống như ánh mắt muốn giết người nhìn Sở Cảnh Thiên, thế nhưng ông lại vô lực cãi lại.
Ông dù thế nào cũng không nghĩ ra, vốn nghĩ là muốn nhờ cổ phiếu mà có thể
lên hương đổi đời khiến vợ con sống tốt hơn, làm ông mua vào một lượng
lớn không nghĩ tới cổ phiếu lại rớt giá thê thảm, cuối cùng biến thành
một đống giấy vụn. Đây không phải là lỗi của ông a! Ông vốn là cũng chỉ
là muốn cho người nhà một cuộc sống tốt hơn một chút mà thôi.
Về
phần người vợ hiền thục dịu dàng, ông cũng không ngờ đến là sự dịu dàng
săn sóc, tình yêu của bà, hiển nhiên thật sự là vì tiền của ông, đối với ông căn bản không hề tình yêu!
Sở Nhan sững sờ nhìn cha đang
chán nản ngồi yên ở trên ghế sofa, hút thuốc từng cây này đến cây khác,
tràn ngập khói mù làm mặt ông trở nên mông lung, không còn bộ dạng người cha nghiêm nghị ít nói thường ngày nữa.
Năm trăm vạn, bọn họ làm sao có thể trả hết món nợ này?
Cuộn mình trên ghế sofa, Sở Nhan kỳ vọng trái đất này, trong nháy mắt bị hủy diệt thôi!
Tại sao một đêm Giáng sinh yên bình, tin tức xấu lại liên tiếp theo nhau mà đến, giống như là chỉ sợ không cách nào đánh sụp được cô vậy?
Kéo tay của con gái, Tôn Huyên dừng nước mắt, thử dò xét hỏi khẽ con gái:
"Nhan Nhan, con cùng Chí Kiệt sẽ phải kết hôn, theo ý con, chúng ta
trước qua Lâm gia mượn năm trăm vạn để trả nợ trước, chờ mọi chuyện ổn
định từ từ trả lại cho bọn họ, như vậy được không?"
Nghe được câu này, Sở Cảnh Thiên vẫn ngồi yên lập tức ngồi thẳng thân thể, mong đợi phản ứng của con gái.
Nhìn sự thiết tha của cha mẹ, trái tim Sở Nhan thoáng qua áy náy.
Cô cực kỳ khó khăn nói: "Cha, mẹ, thật xin lỗi, con cùng Chí Kiệt đã chia
tay rồi, vốn định ngày mai mới nói với hai ngươi . . . . . ."
Lời của cô so với bom nguyên tử còn có lực ảnh hưởng hơn, còn chưa nói hết, Sở Cảnh Thiên mặt đã trắng bệch sững sờ tại chỗ, Tôn Huyên cũng bị đả
kích rất lớn trắng xanh cả mặt.
"Cái gì? Con với Chí Kiệt chia tay? Các con không phải sắp kết hôn sao? Tại sao lại chia tay?"
"Mẹ, mẹ hãy nghe con nói, không phải vấn đề ở con, là Chí Kiệt anh ta làm
chuyện hư hỏng lại mang tới phòng tân hông của chúng con mà làm, bị con
bắt được tai trận. Mẹ nói xem, còn chưa kết hôn liền xảy ra chuyện như
vậy, làm sao con có thể xem như không có việc gì xảy ra, làm sao có thể
cùng anh ta kết hôn đây?"
Nghe lời nói của con gái, Tôn Huyên thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt hơi chậm, khuyên cô:
"Chí Kiệt làm như vậy đúng là nó không đúng, nhưng điều này cũng không coi
làm chuyện lớn nha, đàn ông nào không vụng trộm an vụn chứ? Cha con
không phải là cũng thường ở bên ngoài làm loạn? Gặp dịp thì chơi mà
thôi, mắt nhắm mắt mở cũng qua thôi." "Đúng vậy, ngày mai con gọi điện
thoại hẹn Chí Kiệt đi ăn cơm, không phải chuyện gì cũng có thể giải
quyết sao?" Sở Cảnh Thiên cũng phụ họa.
"Cha, mẹ, các ngươi tại
sao có thể nói như vậy? Làm chuyện đó lại là với bạn tốt của con, Chí
Kiệt sau lưng con cùng cô ấy quan hệ, chuyện này làm sao con có thể xem
như không có gì xảy ra được chư?"
Thấy con gái luôn luôn ngoan ngoản tự nhiên không nghe lời như vậy, Tôn Huyên nhất thời uất ức mù quáng.
"Vậy con liền trơ mắt nhìn ba con, bị mấy tên cho vay nặng lãi kia chém chết sao? Trừ Lâm gia, còn có ai cho chúng ta mượn năm trăm