
g hỏi: "Sao lại nhìn tôi như vậy?"
Lâm Nhao Nhao vội tốt bụng thay cô giải vây."Phó Tổng giám đốc hỏi cô có thể nói tiếng Pháp hay không?"
Sở Nhan sửng sốt một chút."Tiếng Pháp? Biết một chút, có chuyện gì không?"
"Cô khẳng định cô nói được?" Trác Dương quay về phía cô, cười hỏi.
Sở Nhan gật đầu, "Tất nhiên, thế nào?"
"OK, đại sự giải quyết. Thư ký Lâm, các cô có thể ra về." Anh tuyên bố, xoay người lại nhìn Sở Nhan, anh nở nụ cười niềm vui lan lên cả đôi mắt.
Trong thoáng chốc, Sở Nhan cảm giác ánh mắt của anh không hề lạnh như băng hờ hững nửa, thậm chí nóng bỏng đến khiến tim cô đập thình thịch, hô hấp
cũng trong nháy mắt dồn dập.
Anh mỉm cười cúi gần cô, giọng nói trầm
thấp giống như giữa tình nhân với nhau: "Về phần em, thời gian tối nay
thuộc về anh, theo anh làm thêm giờ."
Cô ngây ngẩn cả người, cảm giác thần trí của mình bị ánh mắt của anh thôi miên, không cách nào suy nghĩ được.
Nhưng anh nói gì, làm thêm giờ? Tại sao muốn làm thêm giờ? Hôm nay công việc
đã xử lý xong hết rồi mà..., không cần thiết phải làm thêm giờ chứ?
Hơn nữa cùng một chỗ với anh làm thêm giờ, có độ nguy hiểm rất cao, cô có thể nói không muốn hay không?
Trác Dương lập tức xoay người rời đi, lại nghe được giọng nói đáng thương của Sở Nhan từ phía sau người truyền đến ——
"Tôi. . . . . . Tôi buổi tối có chuyện. . . . . ."
Anh xoay người lại nhìn về phía cô, thấy cô cúi thấp mặt, đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Tốt thôi, nếu như tối nay cô có chuyện đúng như lời nói, từ nay về sau
không cần tới Tinh Áo đi làm nửa." Nâng mày rậm lên, anh tùy ý nhún vai, bộ dạng rất quang minh chính đại.
Dối trá, áp bức, quan báo tư thù tên tiểu nhân!
Sở Nhan tức giận mắng trong lòng, nhưng nghĩ tới khốn cảnh trong nhà cùng
tiền lương cáo ngất của Tinh Áo, ý kiến gì cũng đều tan thành mây khói.
Nhìn biểu tình của cô bất đắc dĩ lại sa sút tinh thần, Trác Dương lại gần cô hỏi: "Sở tiểu thư buổi tối còn có chuyện gì?"
Cắn môi, cô cúi đầu nhíu lông mày, rất nhỏ giọng nặn ra một câu: "Không có."
"Không có việc gì là tốt, mười phút sau cô ở đây chờ tôi."
* * *
Ngồi trong phòng làm việc trống không không một bóng người, Sở Nhan chờ đợi Trác Dương đại giá đến.
Nghĩ tới Lâm Nhao Nhao cùng Phương Dĩnh lúc ra về, biểu hiện khuôn mặt ham
muốn cùng ghen tỵ, làm cô phiền não muốn chết, hận không được đem
phần"Vinh hạnh" này, chuyển giao miễn phí cho các cô.
Họ đâu biết
Trác Dương nhìn vậy nhưng là một phần tử bất lương bẩm sinh! Cô vẫn còn
nhớ lúc mới gặp mặt, cái hôn nóng bỏng dây dưa đó.
Nghĩ tới đây, cô nhất thời toàn thân nóng bừng, đầu óc lại hỗn độn một hồi rồi.
Ông trời, nên làm cái gì bây giờ?
Tiếng chuông điện thoại bỗng dưng vang lên, làm cô sợ tới mức nhảy dựng cả lên.
Nhận điện thoại nhưng vãn chưa tỉnh hồn, giọng nói cô run run: " Công ty
Tinh Áo xin chào, phòng làm việc Phó Tổng giám đốc, ngài tìm ai ạ?"
Đối phương trầm mặc mười giây đồng hồ, sau đó truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Chào, Nhan Nhan. . . . . . Là anh."
Lâm Chí kiệt? Lại là anh ta!
Sở Nhan im lặng, dù thế nào cũng không nghĩ tới trong lúc này lại nhận
được điện thoại của anh, khó xử trong lòng trong đầu suy nghĩ hổn loạn.
Không nghe cô trả lời, Lâm Chí Kiệt liền vội vàng, vội nói:
"Nhan Nhan, anh thật vất vả mới xin mẹ em cho anh số điện thoại công ty của
em, em hãy nghe anh nói, anh thật sự vô cùng nhớ em, em cho anh thêm một cơ hội nửa được không, anh nhất định sẽ sửa đổi, anh bảo đảm sau này
tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với em nửa, cái gì cũng nghe theo em, chỉ cầu xin em cho anh thêm một cơ hội. . . . . ."
Giọng
nói của anh vội vàng mà khàn khàn, làm người ta không thể không tin
tưởng vào thành ý của anh, Sở Nhan gần như mềm lòng, nghĩ đến nhưng
ngọt ngào đã qua, khóe mắt bất giác ướt át.
"Nhan Nhan, nói chuyện với anh đi!"
Sở Nhan nghẹn ngào, hơn nửa tháng, chưa từng nghe điện thoại của anh, lúc
này đột nhiên nghe được giọng nói của anh, không ngừng nói anh đã hối
hận, cầu xin cô tha thứ, cô không khỏi động lòng.
"Chí kiệt. . . . . ." Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống giọng nói khẽ gọi.
"Nhan Nhan. . . . . . Nhan Nhan. . . . . ." Bên đầu điện thoại bên kia Lâm
Chí kiệt tâm tình kích động rất lớn, luôn miệng kêu tên của cô.
Vào lúc Sở Nhan vừa muốn nói gì, một cái tay duỗi tới, ấn lên phím điện thoại, chặt đứt cuộc trò chuyện.
Giương mắt, cô không ngờ nhìn thấy Trác Dương đang tự cao tự đại đến không thể chấp nhận được đang đứng ngày trước mặt.
"Anh làm gì thế? Không nhìn thấy tôi đang nghe điện thoại sao?" Cô cầm ống
nói, trợn mắt nhìn anh, trên mặt nước mắt vẫn chưa khô.
Trác Dương trên mặt tìm không được chút áy náy nào, thờ ơ cười, ghê tởm lại chướng mắt.
"Thị lực của tôi rất tốt, dĩ nhiên nhìn thấy cô đang nghe điện thoại, nhưng
mà bây giờ là thời gian làm việc, làm phiền cô nếu muốn cùng bạn trai
nói điện thoại, chọn lúc tan việc rồi nói tiếp."
"Làm phiền Phó Tổng
giám đốc mở to con mặt tốt đẹp của anh lên mắt nhìn một chút, bây giờ đã qua sáu giờ rồi, là lúc tan sở." Cô chỉ vào đồng hồ treo trên t