
h anh bị điên rồi mới có thể nghĩ
vớ vẩn với cô bé này.
Cơn mưa to vẫn không ngừng, tình hình giao thông cũng vô cùng xấu.
Nghiêm trọng ở chỗ nước cùng đất tạo
thành vũng bùn, bánh xe không có cách nào trượt được về phía trước,
ngoại trừ Thẩm Sơ Vân, tất cả mọi người trên xe đều xuống dưới phụ đẩy
xe. Đến khi xe đã thoát khỏi vũng bùn thì mấy người đàn ông cũng đã ướt
hết, ống quần toàn bùn đất. Cũng may lão Hắc rất quen thuộc con đường
này nên lái xe cũng khá an toàn.
Đến nửa đêm, rốt cuộc trong làn mưa to mọi người cũng đã tới được trạm gác ngầm cách đó không xa.
Lão Hắc ngừng xe vào một mái hiên gỗ cũ
kĩ, Chu Cảnh Diệu và mọi người xuống xe mang theo đồ của mình xuống. Sơ
Vân khoác chiếc áo màu đen, khuôn mặt nhỏ tái nhợt đi theo mọi người đổi xe, sau khi ngồi xuống, hai tay cô vẫn che trước bụng.
“Thẩm tiểu thư, này.” Chu Cảnh Diệu đưa chiếc áo khoác treo trên ghế sau của mình cho cô.
“Buổi tối lạnh lắm, em giữ lấy mà đắp đi.” Anh thấy sắc mặt cô không được tốt lắm nên cho rằng cô bị lạnh.
Sơ Vân ngơ ngác một lúc, “Không, không cần đâu, cảm ơn.” Khóe miệng cô miễn cưỡng hiện lên một nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu với
người đàn ông đã cứu mình này sau đó kéo chiếc áo khoác màu đen lên, nằm trên chỗ ngồi lần nữa.
Cô rất khó chịu, sau khi nằm xuống, cô
dùng chiếc áo khoác bọc người mình lại, hương vị quen thuộc vây quanh,
hình như bụng cũng không còn đau nữa.
Chu Cảnh Diệu nheo mày, thu chiếc áo khoác lại đặt trên ghế sau đó khởi động xe chạy về phía trạm kiểm tra ở biên giới.
***
Ba Thẩm mẹ Thẩm chưa bao giờ cảm thấy
thời gian trôi qua chậm chạp như vậy. Trong phòng tiếp khách của cục
công an, hai người không thể ngồi yên được, cảm thấy mỗi một giây phút
chờ đợi đều là dày vò.
Từ sau khi nhận được tin Sơ Vân đã được
cứu ra khỏi vùng Tam Giác Vàng đang trên đường trở về thì hai người
không còn tâm trạng làm chuyện gì nữa. Mà khi hai người chính thức được
gặp lại đứa con gái đã mất tích nửa năm nay thì đã sớm khóc không còn
nói ra lời được.
Dưới sự dẫn đường của hai nữ cảnh sát, Sơ Vân chầm chậm đi vào phòng tiếp khách.
Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào
thân hình gầy gò của cô khiến cho người ta nhìn thấy rõ ràng sắc mặt tái nhợt yếu ớt của cô.
Trái tim mẹ Thẩm tan nát.
Hốc mắt Sơ Vân đỏ lên, che miệng rơi nước mắt, nhìn ba mẹ gầy đi rất nhiều gọi một tiếng, “Ba, mẹ.”
Đến khi mẹ Thẩm chảy nước mắt, nghẹn
ngào dang hai tay về phía cô thì Sơ Vân thật sự suy sụp. Cô bổ nhào vào
lồng ngực mẹ Thẩm, tiếng khóc đau đớn. Cô vừa khóc vừa gọi ba mẹ đến khi không còn nói nên lời nữa, nước mắt chảy ròng ròng.
Ba Thẩm trước giờ vẫn luôn nho nhã lúc này cũng ôm lấy hai mẹ con đang khóc, mắt đỏ bừng không ngừng rơi lệ.
Cảnh tượng này khiến cho hai nữ cảnh sát đứng ngoài cửa cũng thấy mũi cay cay.
Chu Cảnh Diệu đứng ngoài hành lang, theo cánh cửa lớn mở rộng nhìn vào trong phòng khách. Tiếng khóc mừng rỡ
nghẹn ngào không ngừng truyền ra, gương mặt điển trai của Chu Cảnh Diệu
cũng hiện lên nụ cười vui mừng. Vất vả một chuyến thật sự rất xứng đáng!
Mẹ Thẩm ôm chặt lấy đứa con gái đã mất
đi lại tìm lại được, khóc đến đau lòng. Con gái thật là gầy, mặt mũi tái nhợt, tiều tụy. Hơn nửa năm nay, đến tột cùng nó đã gặp phải những gì?
Ba Thẩm đứng bên cạnh ổn định lại tâm trạng, ôm lấy đầu vai vợ, hạ thấp giọng nói, “Đưa Sơ Vân về trước đã.”
Còn chưa dứt lời thì ba Thẩm đã phát hiện con gái nằm trong lồng ngực vợ mình mặt mũi trắng bệch, sắc mặt rất khó coi.
“Sơ Vân?” Ông lo lắng dùng tay sờ qua trán con gái nhưng thân thể Sơ Vân đã mềm nhũn trượt xuống từ trong lòng mẹ Thẩm.
Bệnh viện tư nhân ngoại ô thành phố
Trong phòng bệnh VIP tầng cao nhất, ba Thẩm mẹ Thẩm lo lắng đợi kết quả kiểm tra của con gái.
Ba Thẩm ngồi trên ghế salon, tay cầm ly
trà run run, mẹ Thẩm ngồi trong một góc ghế salon, dựa mặt vào ghế
salon, tay cầm khăn tay không ngừng lau nước mắt. Đôi mắt đẹp của bà đã
sớm sưng đỏ lên. Bởi vì trên đường đi đều ôm lấy con gái nên tóc của bà
có hơi mất trật tự, gương mặt được chăm sóc tốt cũng có vẻ tiều tụy.
Sơ Vân té xỉu đột ngôt làm cho tâm trạng vốn đã căng như dây đàn của hai người vốn đã thả lỏng lại căng lên lần
nữa. Nơi này là bệnh viện tư của người thân thân thiết với ba Thẩm, bọn
họ còn chưa tới thì bên này đã chuẩn bị xong hết các trình tự kiểm tra,
chỉ là đã hơn hai tiếng trôi qua mà vẫn chưa có kết quả.
Trên đường đến đây, mẹ Thẩm đã dùng đôi
tay run rẩy kiểm tra sơ lượt trên người con gái mình. Trên người cô
không có vết thương nào, vành tai, ngón tay và vài chỗ khác cũng không
bị tổn thương gì, trên người cũng không hề có vết bầm hay sưng đỏ do dấu răng này kia, cánh tay cũng chẳng có lỗ kim. Nhìn bên ngoài thì cô hoàn hảo không chút thương tổn.
Bà có thể nhìn ra được mái tóc con gái
vẫn mềm mại mượt mà như trước, làn da nhẵn mịn trắng nõn, ngón tay mềm
mại không chút thô ráp. Thậm chí ngay cả móng tay cũng rất mượt mà sạch
sẽ. Nhìn qua là biết đã có người chăm sóc cô rất tốt. Nói cách khác, hơn nửa năm nay chuyện ăn ở của con gái chẳng nhữ