
sắc Đỗ Mộ Ngôn hòa hoãn đôi chút, nói: ’’ Hôm nay cô làm tốt lắm, số tiền còn lại tôi sẽ bảo trợ lý đưa cho cô.’’
‘’ Cám ơn Đỗ tổng’’.
Đỗ Mộ Ngôn tắt máy, ánh mắt nặng nề nhìn ra màn đêm bao phủ bên ngoài cửa xe.
Kiếp trước, hắn vì tìm cách chia rẽ Tống Kì cùng tuyên Tuyên, trực tiếp
thiết kế cục diện đưa Tống Kì vào chỗ chết, về sau khi Tuyên Tuyên biết
được chân tướng sự việc liền hận hắn thấu xương, bởi vậy kiếp này, cho
dù hắn vẫn hận Tống Kì đến mức muốn giết chết hắn ta, vẫn không dám dùng thủ đoạn độc ác như vậy một lần nữa. Hắn làm ra loại việc này, chính là muốn Tống Kì chủ động rời xa Tuyên Tuyên mà thôi. Kiếp trước hắn đã tra xét qúa khứ của Tống Kì vô cùng rõ ràng, vì vậy lần này dễ dàng tìm
thấy bạn gái cũ Ngũ Mộng Lam của hắn ta. Một năm trước hai người đã chia tay, Ngũ Mộng Lam đã sớm có bạn trai khác, ban đầu cô ta cũng không
đồng ý với yêu cầu của hắn, nhưng khi hắn đưa ra một số tiền đáng kể,
lúc đó em trai cô ta còn đang nợ nần do vay nặng lãi, vì vậy cô ta ngoài việc làm theo yêu cầu của hắn, thì còn có sự lựa chọn khác sao? Trong
lòng cô ta nhất định mắng hắn lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác,
nhưng nét mặt lại mang vẻ mang ơn khi được trợ giúp. Tất cả điều kiện
đó, chỉ cần sử dụng thêm một ít thiện ý, đều làm cho hắn đạt được mục
đích, hắn cũng không cho rằng cách làm đó có gì không đúng.
Từ kết quả vừa nãy, kế hoạch của hắn không phải thực hiện vô cùng thành
công sao? Vừa rồi, Tuyên Tuyên đã không muốn nhận điện thoại của Tống Kì nữa.
Thế nhưng hắn biết, như vậy còn chưa đủ. Bởi vì hắn hiểu rõ Tuyên Tuyên, cô hiểu chuyện quan tâm lại thiện lương mềm lòng, nếu Tống Kì không làm ra chuyện chạm đến giới hạn của cô, hắn ta chỉ cần tùy tiện dỗ dành cô, cô nhất định sẽ tha thứ cho hắn ta.
Trong lúc ngẩn ngơ, Đỗ Mộ Ngôn nhớ tới bộ dáng vừa rồi khi Tuyên Tuyên rời đi đối với anh khách sáo lại xa cách. Hắn không rõ, vì sao hắn tỏ ra lịch
sự tao nhã, Tuyên Tuyên vẫn lãnh đạm với hắn như vậy, rõ ràng cô đối với người khác đều rất tốt, nhưng lại cố tình đối xử phân biệt với hắn.
Nguyên nhân thực sự là bởi vì Tống Kì đúng không? Chỉ cần không có Tống
Kì, cô sẽ chấp nhận sự theo đuổi của hắn. Đúng vậy….Chỉ cần không có
Tống Kì là được.
Vài ngày sau đó, bởi vì Tần Tuyên Tuyên vẫn còn giận, cho nên không nhận
điện thoại của Tống Kì, có lúc thấy Tống Kì nhỏ giọng giải thích cùng
nhắn tin, Tần Tuyên Tuyên cảm thấy bản thân mình quá mức bướng bỉnh rồi, tuy nhiên mọi việc lúc này, không phải lý trí có thể kiểm soát được.
Nếu chẳng may đứa bé kia thực sự là con Tống Kì thì sao? Vậy cô làm sao
bây giờ? Cùng Tống Kì chia tay để anh cùng bạn gái cũ tái hợp, hay vẫn ở bên cạnh bảo anh đuổi Ngũ Mộng Lam đi? Trong lòng cô vô cùng luyến
tiếc, Tống Kì tốt như vậy, cô rất thích anh, bọn họ quen nhau như bao
người khác, cô lại không phải tiểu tam, dựa vào cái gì người rời bỏ anh
lại là cô? Nhưng…..làm cho đứa bé kia từ nhỏ không có cha, lương tâm cô
sẽ bất an cùng áy náy cả đời. Chính vì bản thân mình mâu thuẫn, Tần
Tuyên Tuyên lựa chọn thái độ trốn tránh, chính là nhắn tin trả lời Tống
Kì, để cho anh tìm hiểu rõ ràng đứa bé kia liệu có phải của anh hay
không.
Trong khi làm việc, Tần Tuyên Tuyên cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Ngày đầu tiên
cô một việc cũng chưa hoàn thành, chỉ cho là chính mình năng lực không
đủ, vận khí không tốt, nhưng liên tiếp vài ngày, đến khi Tương Giai đưa
cho cô những danh sách cô ta soạn ra, nếu như không phải là khách hàng
đã nhờ công ty thiết kế khác, thì căn bản cũng là không ai nghe cô nói,
cô mới ý thức được bản danh sách Tương Giai giao cho cô có vấn đề. Nhớ
tới lúc ấy khi cô ta đem cho cô bản danh sách, ánh mắt mơ hồ mang theo
ác ý, Tần Tuyên Tuyên mới rõ ràng, Tương Giai là cố ý.
Tần Tuyên Tuyên không biết bản thân mình là người mới rốt cuộc là làm sao
chọc tới Tương Giai, lại không thể tìm tới cửa hỏi rõ, người ta hoàn
toàn có thể nói danh sách đưa cho cô không có vấn đề, là cô năng lực
không đủ nên làm không xong. Hoặc là nhẫn nhịn, hoặc là rời đi, cô chỉ
có thể chọn nhẫn. Chẳng qua, cô cũng sẽ không ngồi chờ chết.
Ở bộ phận tiêu thụ, Tần Tuyên Tuyên cứ như người vô hình, ngoài Tương
Giai thân là quản lý có một số việc phải dặn dò cô, thì cũng chỉ có Đan
Quyên ngồi cạnh cô đôi khi sẽ đáp lại hai câu, bởi vậy Tần Tuyên Tuyên
quyết định từ Đan Quyên học được cách làm việc.
Thời điểm nghỉ trưa Tần Tuyên Tuyên đi đến một con đường nhỏ, ở cửa hàng đó
mua được món đồ chơi nhỏ xinh bằng vải mang về. Vốn là cô muốn mua bánh
ngọt hoặc chocolate, nhưng Đan Quyên ăn uống luôn điều độ, mua những thứ có hàm lượng cholesterol cao khẳng định cô ấy không thích, ngược lại
trên bàn cô lại có món đồ chơi nhỏ bằng vải.
‘’ Chị Quyên, em thấy món đồ chơi này rất đáng yêu, vừa vặn chúng ta ngồi
gần nhau, liền mua tặng cho chị, hy vọng chị thích.’’ Tần Tuyên Tuyên
đưa món đồ cho Đan Quyên.
Đan Quyên liếc mắt nhìn một cái, thản nhiên nhận lấy, nhìn không ra là thích hay không thích, ‘’ Rất dễ thương, cảm ơn cô.’’
Tần Tuyên Tuyên muốn nói lại thôi: