
” Nhắc đến trừ lương là trái tim yếu ớt của Đỗ Lôi Ty suýt nữa co thắt, cô vội giải thích: “Không! Em có mơ thấy anh trừ lương em đâu! Em… em mơ thấy anh trả lương cho em!” Ngày nghĩ gì thì đêm mơ đó, sếp tổng anh cứ tăng lương cho em là được! “Ồ?” Liêm Tuấn chống cằm, gật đầu: “Mấy hôm nay em làm việc cũng khá cần mẫn, anh đang nghĩ xem có nên tăng lương cho em không?” Thật ư? Đỗ Lôi Ty mở to mắt, lúc nãy đôi mắt vẫn còn u ám mà nay đã phát ra ánh sáng xanh biếc như của sói săn mồi vậy. “Nhưng…” Sếp tổng bỗng quay ngoắt, “Đã nói mơ và thực là trái ngược nhau, xem ra phải thôi vậy.” Xoảng xoảng… Ai đó hóa đá vỡ tan tành. Sếp tổng à, từ bao giờ mà anh đã trở nên ba phải rồi">(T o T) /… Mới sáng sớm đã bị dọa dẫm nên tâm trạng Đỗ Lôi Ty rất sa sút. May thay sự sa sút ấy đã hóa thành mây khói khi cô nhìn thấy lịch điện tử trên tường. Thứ Hai! Họ bị cách ly là thứ mấy? Là thứ Ba! Thế chẳng phải … ngày mai là cô được giải phóng?!!! Đột nhiên trong lòng Đỗ Lôi Ty như bừng bừng ngọn lửa chiến thắng, kháng chiến bảy ngày gian khổ vất vả cuối cùng đã sắp kết thúc, một ngàn rưỡi tệ lung linh cuối cùng sắp rơi vào túi, những nỗi khiếp sợ liên tục trong hai mươi tư giờ do sếp tổng đại nhân gây ra cuối cùng đã sắp trôi qua! Tuyệt thật! Con người gặp chuyện vui là tinh thần sảng khoái, Đỗ Lôi Ty hứng chí, ý chí chiến đấu đánh không chết lại trở về. “Sếp tổng, hôm nay có công việc gì ạ?” Văn kiện, đến đây! Hợp đồng, đến đây! Công việc, cứ ập đến đây! Ta đã chuẩn bị sẵn sàng! “Hôm nay không có việc gì.” “Không có?” Đỗ Lôi Ty hơi sững sờ, chẳng lẽ làm việc cho sếp tổng mà còn được nghỉ? Đang nghi hoặc thì sếp tổng đã ngoắc ngoắc ngón tay với cô. Đỗ Lôi Ty ngúng nguẩy đi đến, “Sếp tổng, có gì dặn dò sao?” “Không có công việc, nhưng có việc khác cần em làm.” “Việc gì ạ?” “Giải sầu với anh.” “…” Đỗ Lôi Ty im lặng hai giây, “Sếp tổng, em bán nghệ không bán thân.” “Tiền lương…” “Bán! Em bán hết!” Và thế là, ngày thứ bảy bị cách ly đã đi đến hồi kết với hợp đồng lớn mà sếp tổng bận rộn mấy hôm nay, Đỗ Lôi Ty cũng từ một cô emthêm chỉ bán nghệ không bán thân, lắc mình biến thành trợ lý thân cận vừa bán nghệ vừa bán thân. Công việc đầu tiên của trợ lý thân cận là – đánh bài với sếp tổng. “Em có thể nào nghiêm túc được không?” Liêm Tuấn cầm bài trong tay, cực kì bất mãn. Sếp tổng ơi, oan quá! Đỗ Lôi Ty nước mắt đầm đìa, không phải cô không nghiêm túc đánh bài, mà là sếp tổng thực sự quá mạnh, ván nào cũng thắng, bảo con tôm nhỏ là cô làm sao chịu nổi? “Em thế này không được.” Liêm Tuấn nói, “Thế này nhé, em thắng anh một ván, anh sẽ tăng lương cho em thêm một trăm tệ.” (0o0) Đỗ Lôi Ty mắt sáng rực, nhưng cũng may cô không bị tiền bạc làm mờ mắt, vì cô nhanh chóng phát hiện ra điều gì đó trong ánh mắt lấp lánh nụ cười của sếp tổng. “Thua một ván sẽ không trừ em một trăm chứ?” “Không,” Liêm Tuấn lắc đầu, “Chỉ trừ năm mươi.” “… Em không chơi có được không?” “Được, xem như em trốn việc, trừ một ngàn rưỡi.” T^T Thế mới nói, cờ bạc hại chết người! Vất vả làm việc sáu ngày mới kiếm được một ngàn rưỡi. Ba mươi ván bài mà lại thua sạch sẽ, suýt nữa quần lót cũng phải đem ra gán! Sự lên voi xuống chó của cuộc đời khiến Đỗ Lôi Ty chỉ muốn khóc không thành tiếng. “Sếp tổng à, lúc nãy anh đùa phải không?” Đỗ Lôi Ty yếu ớt. “Trông anh có vẻ đang đùa à?” Đúng là không giống -_- lll “Nhưng…” Cô chà xát hai tay vào vạt áo, “Chẳng phải nói là giấc mơ trái ngược sự thực hay sao? Thực ra hôm nay em mơ thấy anh trừ lương của em mà…” “Những lời lừa gạt trẻ con mà em cũng tin à?” “…” Cảm giác đó giống như tự cho rằng đã uống một ly sữa bột có melamine, ai ngờ ly mà cô uống vốn dĩ chính là melamine có trộn sữa bột, khỏi phải nói là lạnh người đến mức nào. Thực ra Đỗ Lôi Ty không phải là sai ở chỗ tin lời lừa gạt trẻ con, cô chỉ sai ở chỗ là tin rằng nhà tư bản cũng có nhân tính, ngờ đâu thú vui lớn nhất của nhà tư bản là sau khi ăn thịt uống máu của nhân dân lao động xong, còn ném váo chân tường đạp cho mấy phát. Lúc ấy Đỗ Lôi Ty không biết nên cười hay khóc, ít nhất thì sếp tổng đại nhân không bắt cô gán cả quần lót. Bỗng nhiên di động của Liêm Tuấn đổ chuông. “Alo?” Anh đặt bài xuống, đứng dậy nghe máy, “Hợp đồng à? Ừ, được”. “Ngày mai? Không vấn đè.” “Thế hả” … Nhìn sếp tổng bỗng hồi phục vẻ uy nghiêm của một ông sếp, cầm điện thoại, vẻ mặt nghiêm khắc, Đỗ Lôi Ty khó tránh khỏi cảm khái vô cùng. Nhìn đi! Nhìn đi! Thế nào là thú đội lốt người? Thế nào là đạo mạo trang nghiêm? Đó chính là một ví dụ sống động đấy! Cô dám cược rằng, người bên kia đầu dây chắc chắn không biết rằng nhà tư bản ah ta đang gọi điện kia, thực ra trong lòng đang mưu tính xem làm thế nào để hút cạn giọt máu cuối cùng của anh ta! Ôi chao, cái hố sâu cô đang nằm lại sắp có một quần chúng lao khổ bị ném váo rồi… Đỗ Lôi Ty vừa nghĩ vừa lắc đầu, lảm nhảm: “Hố vạn người ơi hố vạn người…” “Em đang nói gì thế?” Không biết tự khi nào mà Liêm Tuấn đã đến trước mặt cô, nhìn cô với vẻ thú vị. “Không có gì!” Đỗ Lôi Ty vội khoát tay, rồi như sực hiểu ra gì đó, một ngàn rưỡi tệ đã bị trừ sạch, cô