
lần rằng bây giờ đã quá mười hai giờ, sếp tổng
chắc chắn đã ngủ rồi, Đỗ Lôi Ty tắt máy, lén lút luồn ra khỏi phòng.
Mục
tiêu của cô là nhà bếp lầu dưới, biệt thự to như vậy, muốn tìm chút gì đó ăn
trong tủ lạnh chắc không thành vấn đề?
Nhưng
do biệt thự quá rộng, Đỗ Lôi Ty mãi không tìm thấy công tắc điện, đành lần mò
trong bóng tối. Đến khi tìm đến nhà bếp, ít nhất cô đã đụng vào tường ba lần,
đá tung n vật trang trí trong nhà, suýt nữa thì vồ ếch.
Sự thực
chứng minh, nhà quá lớn cũng có chỗ bất lợi, nếu là phòng chung cư nhỏ của cô
thì đâu cần hành hạ nhau đến thế?
Đỗ Lôi
Ty vừa than thở, vừa mở tủ lạnh cao hơn mình gấp nhiều lần.
Vừa mở
ra, cô đã choáng váng.
Sao chỉ
toàn thức uống thế này? Chai lọ đủ thứ, từ tầng cao nhất đến tầng thấp nhất,
không thấy có thứ gì gặm được.Khó khăn lắm mới tìm thấy một thứ khác biệt trong
đống chai lọ đó, nhìn kỹ lại, nó là chai tương sốt cà!
Ôi trời
ơi, lẽ nào bữa tối nay họ ăn đều biến ra từ không khí hay sao?
Đang
nghi ngại thì bỗng có tiếng sếp tổng đại nhân vang lên: “Em đang tìm gì?”
Đèn nhà
bếp bỗng bật sáng, sép tổng đại nhân xuất hiện sau lưng, Đỗ Lôi Ty chăm chú tìm
thức ăn khuya bỗng giật bắn mình. Mãi một lúc lâu sau cô mới chú ý thấy sếp
tổng đang mặc bộ quần áo ngủ, hình như cũng vừa từ phòng ra.
Chẳng
lẽ sếp tổng cũng đói bụng?
Thế là
Đỗ Lôi Ty vừa lung túng trả lời: : “Em đang tìm thức ăn…”, vừa lén lút nhìn thứ
gì đó trên tay anh, chắc anh có thể tìm thấy món ăn chứ? Nhưng khi cô nhìn thấy
thứ trên tay Liêm Tuấn thì sững người, vì trong tay anh lại là thuốc sát trùng
và bông băng!
“ Để em
giúp anh bôi thuốc!” Cô tiến đến, quyết định bù đắp tội lỗi.
“Không
cần.” Liêm Tuấn nói thế, tay đã mở lọ thuốc đỏ.
Đỗ Lôi
Ty vội ngăn anh lại, “Vết thương phải được sát trùng bằng cồn đã!” Cô vừa nói
vừa cướp lấy bông băng trong tay Liêm Tuấn, “Nào! Đưa tay ra đây!”
Liêm
Tuấn sững sờ, chậm rãi đưa tay ra.
Trong
phòng lặng phắc, chỉ nghe thấy hơi thở của hai người. Bàn tay cô đang nắm có
một hơi nóng truyền đến không ngừng, khiến người ta quên cả cơn đau ở vết
thương.
“Ối,
sao sâu thế này, da rách cả rồi…” Đỗ Lôi Ty vừa bôi vừa lẩm bẩm nho nhỏ, “Bị
thương cũng không biết nói một tiếng, lỡ bị uốn ván thì sao? Đúng là ngốc chết
đi được!”
“Em
đang nói gì thế?” Liêm Tuấn bỗng lạnh lùng hỏi.
Choáng!
Đỗ Lôi Ty giật bắn mình, thì ra cô đã bất cẩn nói ra những lời trong lòng.
“Không
có gì…” Cô vội vàng lắc đầu.
“Lúc
nãy em nói ngốc gì…”
Đỗ Lôi
Ty vội vàng tiếp lời: “Ý em là em ngốc chết được, ngay cả anh bị thương mà cũng
không nhận ra!” Cô nói xong, thầm khinh bỉ mình ngàn vạn lần.
Liêm
Tuấn không nhìn nữa, hừ khẽ: “ Cũng xem như em tự biết mình!”
>o<
Sự thực
chứng minh, càng nói càng sai, để phòng ngừa sự sai sót cấp thấp lúc nãy tái
diễn, Đỗ Lôi Ty quyết định im lặng, lặng lẽ hoàn thành nhiệm vụ bôi thuốc vĩ
đại cho sếp tổng.
Trong
gian phòng lớn như vậy, nếu cả hai cùng im lặng, trong tình huống ấy rất dễ
khiến người ta suy nghĩ lung tung. Đặc biệt là người có đầu óc kém khả năng
điều khiển năng lực như Đỗ Lôi Ty, vừa bôi thuốc vừa nghĩ ngợi. Nghĩ mãi rồi,
trong đầu bỗng nhảy ra một từ, từ đó đã khiến Đỗ Lôi Ty kinh hãi.
Cô nam
quả nữ!
Nghĩ
lại thì, thời gian như lúc này, địa điểm như lúc này, tư thế tay liền tay thế
này, cảm giác ấm áp khi tay chạm nhau…thật sự rất dễ khiến người ta nghĩ đến
hướng rất xxx rất bạo lực mà!
Đúng
lúc ấy, một ánh mắt nóng bỏng từ phía trên lại chiếu vào người cô rất trùng
hợp!
Cảm
nhận dược sự đột kích của ánh mắt ấy, Đỗ Lôi Ty len lén liếc nhìn.
Quả
nhiên, sếp tổng đang nhìn cô, đôi mắt đen ấy không chớp, dường như muốn nhìn
thấu cô.
Bốn mắt
chạm nhau, trong màn đêm mờ ám này, có thể thấy rằng gian tình sắp xảy ra rồi!
Bỗng
dưng, một âm thanh lãng nhách phá vỡ sự im lặng đó!
Đến khi
Đỗ Lôi Ty hoàn hồn thì đã mặt đỏ tía tai, cô cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi
kêu: : “Em đói bụng…”
Cứ
tưởng sếp tổng sẽ kỳ thị hành vi “cơm tối ăn không no, tìm thức ăn khuya khắp
nơi” của cô, kết quả ngẩng đầu lên, một miếng thịt bò đã đặt trước mặt.
Rõ ràng
bụng đói đến mức sôi sung sục, đối diện đĩa thịt bò to ụ kia, Đỗ Lôi Ty lại vui
không nổi.
Sếp
tổng, anh đùa em cho vui phải không?
Nó là
thịt bò sống mà!!!
Nhưng
sếp tổng lại lạnh lùng ném cho cô hai chữ: “Chiên đi.”
“Thôi,
hình như em không đói nữa…” Đỗ Lôi Ty tuyệt vọng sờ bụng. Nói thực, cả đời này
cô chỉ biết nấu ba món: mỳ gói và rau xà lách, mỳ gói và cà chua, mỳ gói và xúc
xích.
Nhưng
sếp tổng đại nhân rõ ràng không buông tha cô dễ dàng.
Anh thả
tay áo xuống và lại lên tiếng: “Anh đói rồi.”
…
Nếu mọi
thứ có thể lặp lại, Đỗ Lôi Ty thà nhịn đói đến chết cũng không muốn xuống tìm
đồ ăn khuya. Chính vì suy nghĩ tội ác ấy mà dẫn đến chuyện bây giờ cô bất đắc
dĩ phải đảm nhiệm vai bà đầu bếp, làm thức ăn khuya cho sếp tổng.
Nhìn
miếng thịt bò, Đỗ Lôi Ty chỉ có một suy nghĩ: thịt bò ơi thịt bò, tại sao bạn
không phải là một gói mỳ ăn liền chứ?
Một bên
là sếp tổng không thể đắc tội, một