Polly po-cket
Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Cô Bé Lọ Lem Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328890

Bình chọn: 9.00/10/889 lượt.

y lập tức, anh đã hối hận!

Bởi vì, giờ khắc này, hai mắt cô khép hờ, khuôn mặt đỏ ửng,

da thịt trần truồng bên ngoài càng kích thích thần kinh của hắn, từng tiếng

“ưm” thật nhỏ từ miệng cô thoát ra. Giờ phút này, cô giống như món ngon, bị đặt

trước mặt anh, làm anh động lòng cực kỳ.

Mặc dù trong tiềm thức có một loại dục vọng đang kêu gọi,

nhưng anh vẫn ẩn nhẫn dùng áo vét màu đen trùm lên thân thể của cô.

Anh chịu đựng dục vọng, sau đó đẩy cửa xe ra, lại thấy Minh

Vũ đang đưa lưng về phía sườn xe với tư thế thẳng đứng.

"Nói cho tôi biết, cô ấy đã ăn trúng cái gì?"

Nhìn sắc mặt đỏ thắm khác thường của cô, trực giác của Mạc

Dĩ Trạch đã cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như những gì anh nhìn thấy.



"Thuốc kích thích". Minh Vũ chậm rãi trả lời. Mặc

dù hắn cách bọn họ một đoạn, nhưng tai hắn vẫn nghe rõ được đoạn đối thoại của

bọn họ.

Nghe vậy, mặt Mạc Dĩ Trạch trầm xuống, tiếp đó, hai mắt nheo

lại. Anh gắt gao nhìn chằm chằm vào Minh Vũ đang đứng trước mặt, lạnh lùng hỏi:

"Tại sao không ngăn cản?"

"Tôi. . . . . .". Nghe hắn hỏi, Minh Vũ cả kinh.

Bởi vì hắn không nghĩ tới, thiếu gia sẽ vì một cô gái xa lạ

mà nổi giận với mình, hơn nữa, còn quan tâm đến sống chết của cô gái kia như thế.

Trong lúc nhất thời, hắn không phản bác được.

Đôi môi anh khẽ run, đột nhiên, Mạc Dĩ Trạch có loại cảm

giác phiền não.

Trong tiềm thức của anh, khi anh nghe thấy cô bị hạ thuốc, tức

giận không khỏi dâng lên trong lòng, đây là điều anh không nghĩ tới. Nhưng

chính vì vậy, anh càng xác định, giữa anh và cô có quan hệ, mặc dù bây giờ anh

còn chưa biết, nhưng. . .

Anh sẽ biết!

Con mắt đen lạnh lùng nhìn Minh Vũ trước mặt, Mạc Dĩ Trạch

nhàn nhạt nói ra hai chữ: "Lái xe". Ngay sau đó, anh liền quay đầu

đóng cửa xe lại.

“Rầm” Một tiếng này ám chỉ sự tức giận khó lường của anh.

Một tiếng này cũng khiến Minh Vũ trố mắt trong chốc lát, đợi

đến khi hắn kịp phản ứng liền vội vàng mở cửa ngồi vào ghế lái, động tác liền mạch,

nhanh đến mức khiến người ta không thấy rõ.

"Thiếu gia. . .". Bởi vì thiếu gia chưa từng dùng

ánh mắt lạnh lùng như vừa rồi nhìn hắn, cho nên, Minh Vũ thận trọng hỏi:

"Chúng ta đem vị tiểu thư này đến đồn cảnh sát hay khách sạn?". Không

muốn nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo kia lần nữa, cho nên, Minh Vũ tận lực nhỏ giọng

hỏi.

Vậy mà, trả lời hắn là một mảnh yên tĩnh không tiếng động.

Mạc Dĩ Trạch nhíu lông mày nhìn hai gò má ửng hồng của Âu Y

Tuyết, tiếng rên rỉ yêu kiều, cả người tản ra hơi thở nóng bỏng, cuối cùng nói:

"Về nhà"

Biệt thự hào hoa trên núi Dương Minh.

Đèn trong biệt thự sáng rỡ, trong đại sảnh, các dụng cụ gia

đình cao cấp và xa xỉ được nhập khẩu từ các quốc gia đều có, bố trí hoa lệ mà

không mất phần trang nhã. Đèn thủy tinh khổng lồ tản ra tia sáng chói mắt,

nhưng không khí lại cực kỳ lạnh lẽo.

Ngoài cửa, mười mấy người làm nữ cùng với một nam quản gia mặc

quần áo ngoại quốc đứng nghiêm trang chờ chủ nhân trở về.

Một chiếc Benz màu đen tiến vào trong tầm mắt của bọn họ,

khi xe dừng ở trước mặt bọn họ, bọn họ mới có chút động tác.

"Thiếu gia" Người đàn ông ngoại quốc đợi xe dừng lại

rồi mới tiến lên, ưu nhã mở cửa xe cho anh. Phía sau quản gia, một người làm nữ

cũng nhanh chóng lấy xe lăn trong nhà ra, không dám chậm trễ, đặt xe lên trước.

"Ừ" Mạc Dĩ Trạch không lộ vẻ gì, gật đầu một cái.

An Đức Liệt bốn mươi lăm tuổi, không có vợ con, là quản gia

của anh ở Mĩ, một quản gia chân thành, phục vụ chu đáo. Lần này, hắn quyết định

ở Đài Loan lâu dài, cho nên, đã gọi ông tới đây.

"Giúp tôi bế cô ấy vào phòng của tôi". Ánh mắt Mạc

Dĩ Trạch nhìn về Âu Y Tuyết bên cạnh vẫn nhắm chặt hai mắt, lãnh đạm nói.

Nghe vậy, lúc này, An Đức Liệt mới chú ý tới một cô giá

không biết xuất hiện bên cạnh thiếu gia từ khi nào.

Lấy khả năng nhìn người của ông mà nói. Gọi cô là phụ nữ dường

như có chút không hợp, bởi vì, ông thấy cô gái trước mắt tuyệt đối không vượt

qua hai mươi tuổi, cho nên, nên xưng là cô gái.

Mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng từ đạo đức nghề

nghiệp, An Đức Liệt cũng chỉ để nghi hoặc trong lòng, không hỏi ra. Ông nhàn nhạt

lên tiếng, ngay sau đó, nghiêng người ôm Âu Y Tuyết sắc mặt không bình thường

vào trong ngực mình, ngay sau đó, dưới tầm mắt lạnh lẽo của Mạc Dĩ Trạch, đi thẳng

vào trong biệt thự.

Cho đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất khỏi tầm mắt, Mạc

Dĩ Trạch mới chậm rãi thu hồi ánh mắt của mình, ngược lại, giữ Minh Vũ lại.

"Chuyện hôm nay, không được nói cho bất luận kẻ nào biết"

Đem tất cả tâm tư đè nén xuống, Mạc Dĩ Trạch âm thầm dặn dò Minh Vũ.

Không phải anh không tin hắn không giữ bí mật, mà vì anh tin

tưởng, cho nên, anh mới dặn dò như vậy!

"Vâng". Minh Vũ không cảm thấy kinh ngạc khi nghe

câu nói này, ngược lại, giống như là thói quen, hắn gật đầu một cái: "Tôi

sẽ không nói chuyện này với ông bà chủ". Dường như ánh mắt lạnh lùng lúc

nãy của Mạc Dĩ Trạch đã tạo thành ám ảnh trong lòng hắn, cho nên, Minh Vũ trả lời

đặc biệt cẩn thận, còn liếc nhìn biến hóa cuả Mạc Dĩ Trạch thông qua kính chiếu

hậu.

"Ừ" Mạc