
trả lời của anh, lập tức
liền không nói nữa.
Bên trong xe lập tức lại khôi phục yên tĩnh như trước ——
Ánh mắt đen nhánh như đêm lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trên
vẻ mặt anh tuấn suất sắc không có bất kỳ biểu tình gì.
Dưới bầu trời trong xanh, hai bên đường trồng đầy cây nhãn
thơm mát xanh ươm tươi tốt, trong không khí tản mát ra mùi trầm bổng, nhưng
trong cảnh tượng tốt đẹp như vậy, anh lại không một chút nào nhớ rõ. . . .
※
Trên núi Dương Minh, trong khu nhà cao cấp ——
Một nhóm người giúp việc mặc trang phục trắng đen đan xen
bình thường cùng nhau đứng ở bên ngoài biệt thự xa hoa, chờ đợi ông chủ từ Mỹ
trở về.
Nghe đồn, ông chủ của bọn họ diện mạo đẹp trai, Ngay đến cả
người được các teen thần tượng đang nổi là Lan Tuấn Ngạn cũng không bằng nửa phần
của anh ta; lời đồn anh khí phách âm lãnh, dựa vào thủ đoạn cứng rắn tuổi còn
trẻ liền gầy dựng được một tập đoàn thuộc về anh; lời đồn anh máu lạnh vô tình,
thu mua công ty khiến người ta nhà tan cửa nát anh cũng đều không động liếc
nhìn một cáu; lời đồn. . . . . .
Dĩ nhiên, tất cả những thứ này cũng chỉ là tin đồn mà thôi,
chỉ có chờ thì bọn họ mới có thể biết rõ tin đồn này có thật hay không, cho nên
mỗi người trừ ôm thái độ cung kính đồng thời còn mang theo suy đoán. . .
. . . . . .
Khi chiếc Benz màu đen lái vào trước sân, dừng sát ở bể phun
nước hình tròn, mọi người lập tức ngừng thảo luận, vẻ mặt nghiêm túc cung kính
im lặng không lên tiếng, cùng đợi bóng dáng kia xuất hiện.
Vậy mà, khi bọn họ đứng được một phút đồng hồ, lại lần nữa
không thấy bóng dáng.
Kết quả là, mọi người bắt đầu hai mắt nhìn nhau, bắt đầu bàn
luận xôn xao. . . .
. . . . . .
"Giám đốc, đã đến rồi." Tài xế thấy anh trì trệ
không có động tĩnh gì, cho là tâm tư của anh không có ở đây, cho nên có lòng tốt
nhắc nhở.
Nam tử đeo kính đen nghe vậy lúc này mới lạnh lùng nói : “Xuống
xe."
"Vâng" Tài xế bình tĩnh gật đầu, ngay sau đó liền
dẫn đầu đẩy cửa xe ra xuống xe, cung kính đi tới cửa sau, chỗ nam tử ngồi, mở cửa
xe cho anh.
Trong nháy mắt đó cửa xe được mở ra, mọi người đem tầm mắt dời
về phía cửa xe, cũng đồng thời ngẩn ra
. . . . . .
Đó là vẻ mặt khiến cho mọi người giận sôi, mặc dù đeo mắt
kính che khuất đi đôi mắt nham hiểm của anh nhưng tất cả người giúp việc cũng
không khỏi cảm thấy sợ hãi; cằm ngạo mạn cực kỳ khiến mọi người đoán không ra
tuổi, dáng người tỏa ra khí thế bừng bừng bao lấy từ bộ âu phục nổi tiếng.
Một giây này, tất cả người giúp việc cũng dừng lại việc nói
chuyện với nhau, rối rít dùng ánh mắt lo lắng nhìn anh.
Vì vậy, không khí trong nháy mắt đọng lại.
Đang lúc mọi người nín thở trầm ngâm, nhìn anh thì chuyện xảy
ra kế tiếp càng thêm khiến cho mọi người thất kinh ——
Chỉ thấy sau khi cửa xe mở ra, nam tử kia cũng không ở dưới
ánh mắt suy đoán của bọn họ bước xuống.
Mà là đợi đến tài xế từ chỗ ghế lái phụ lấy xe lăn ra, anh mới
khẽ nghiêng đi thân thể của chính mình.
"Giám đốc, tôi. . . . . ." Tài xế đem xe lăn để
bên cạnh anh, muốn tiến lên giúp anh chuyển qua xe lăn, lại bị anh ngăn cản.
"Không cần, để tự mình tôi làm."Nam tử thản nhiên
nói.
Không đếm xỉa đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nam tử
thành thạo dùng hai tay chống nâng thân thể của mình, sau đó từng chút một đến
gần xe lăn, chỉ nghe được một tiếng ‘phù phù’, thân thể anh vững vàng rơi vào
trong xe lăn.
"Đi" Đeo mắt kính vào, cặp mắt kia làm người ta
hít thở không thông hiện lên vẻ rét lạnh.
"Vâng" Tài xế nhanh chóng đóng cửa xe, ngay sau đó
đẩy xe lăn, ở ánh mắt kinh ngạc đến không thể ngờ của người làm, ung dung đẩy
nam tử đi vào trong khu nhà cao cấp .
Mà cho đến khi bóng dáng của bọn họ hoàn toàn biến mất trong
tầm mắt, những người người giúp việc này mới từ trong kinh ngạc của bọn họ phản
ứng kịp. Kết quả là, trong đám người bật lên ——
"Trời ơi. . . Anh ta lại là người què. . . . . ."
Trong khu nhà cao cấp, có một thang máy riêng được thiết kế
cho hắn, thang máy nối thẳng từ phòng ngủ ở lầu hai cùng với phòng tập Gym ở lầu
ba.
Từ bên trong phòng ngủ đi ra, đi ngang qua từng gian cửa
phòng đóng chặt, cuối cùng đi thẳng đến một gian phòng bên trái ở lầu hai. Vừa
đẩy cửa ra, một cỗ mùi thơm của hoa hồng đánh tới.
Nam tử anh tuấn chân mày không tự chủ nhíu lại, ngay sau đó
lạnh lùng trầm giọng nói: “Người quản lý gian phòng ở biệt thự này là ai?"
"Thân Bác."Sau lưng, tài xế cung kính trả lời.
"Đổi đi, gọi điện thoại cho An Đức Liệt, bảo hắn đêm
nay từ Mỹ trở về."Trong giọng nói băng lãnh không chút nào chất vấn, trên
dung nhan là một tầng băng sương vĩnh viễn không tan chảy.
"Vâng" tài xế lập tức trả lời, tiếp đó đẩy anh tới
bàn đọc sách.
Tầm mắt lạnh lẽo của nam tử chuyển qua mở laptop ra, tiếp đó
lại hỏi: “Minh Vũ, anh đi theo tôi bao lâu rồi?"
Tài xế nghe vậy, sửng sốt ngay sau đó lên tiếng: “Qua một
tháng nữa thì vừa tròn hai năm."
"Tôi nói việc gì anh cũng đều làm?"
"Dạ!"Vẻ nghiêm túc vô cùng.
Dứt lời, lại thấy nam tử nghiêng người, qua tròng kính đen
nhánh hướng tài xế nhìn, do dự hồi lâu, anh nói