
Sự trở lại?
Tất cả đều chỉ là hư vô, mong chờ làm gì khi biết những thứ ấy sẽ chẳng bao giờ thành sự thật. Nếu hắn là nó, e rằng còn chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện tha thứ cho đứa con của hung thủ giết chết ba mẹ mình, cướp đi hạnh phúc đáng lẽ phải có trong đời. Dẫu cho tình yêu cả hai dành cho nhau có mặn nồng và mãnh liệt như thế nào, thì… cũng chỉ có một kết quả, đó là rời xa.
- Sao lại hỏi người không liên quan như tôi?
Ngày hôm nay là gió, không phải mưa…
Là gió dịu êm thổi bay những tâm tư, chứ không phải mưa tầm tã trút những nặng nề lên đôi vai ai.
“Người không liên quan”? Bốn từ từ miệng nó thốt lên sao đau đớn đến vậy? Là không liên quan sao?!
Không liên quan… không liên quan… không liên quan…
Ừ, những ngày êm ấm có còn đâu. Ai rồi cũng phải tìm cho mình một hạnh phúc, hai con đường thẳng tắp dành cho cả hai, không ai có quyền chen lấn. Nó và hắn, là hai người bước đi trên hai con đường song song, có thể nhìn thấy nhau nhưng không chung một bước chân, không chung một lối về, rồi cũng sẽ đến những ngã rẽ, khuất khỏi tầm mắt nhau, luyến tiếc… cũng đâu được gì. Cố gắng, liệu có thể đi chung một con đường? Tình yêu mạnh mẽ có thể xóa bỏ hết tất cả, những mảnh ghép đau thương trong quá khứ, những giọt nước mắt mặn đắng rơi trên hàng mi, những thương nhớ chỉ biết giấu thật sâu trong con tim?! Ai… hay cả hai có đủ can đảm để sải chân thật dài nhảy sang con đường chung trước khi điểm ngoặt xuất hiện?!
- Nếu cậu muốn… thì tôi sẽ đính hôn!
Hai tháng sau.
- Anh chị về đi, mình em ở đây được rồi! – Hy quay sang Phong, Hoa và Hải cười nhẹ đầy mỏi mệt, sau khi đặt chân xuống đất khách du học, con bé có gọi về cho chị mình nhưng không liên lạc được, gặng hỏi Linh mới biết được rằng chị mình bị tai nạn, hôn mê sâu. Quá sốt sắng con bé đã bay nhanh về Việt Nam, khóc lóc y như chị mình chết đến nơi.
Lúc đầu, những người bạn của Nhi cốt để con bé chuyên tâm vào du học nên đã không nói cho con bé biết tình hình của Nhi, nhưng sao một lúc lòi ra hết. Suất học đấy, con bé bỏ đúng là rất uổng.
- Không. – Phong uể oải dựa lưng vào ghế, từ khi nó được đưa vào bệnh viện với tình trạng máu me bê bết không biết sống chết ra sao, hắn cứ tưởng như sự sống của mình cũng đang dần bị rút kiệt, lo lắng và sợ hãi sẽ mất đi nó. Hầu như thời gian của hắn chiếm đa số là ở cạnh nó. – Em về đi, anh ở lại.
- Nhưng… anh mệt rồi kìa.
- Anh ổn!
- Thôi, – Hoa đứng dậy và đẩy vai Hy ra phía cửa – em ở đây cũng cả đêm còn gì, về nghỉ ngơi, để Phong ở đây đi.
- … vâng!
Cửa phòng khép lại, bên trong rơi vào yên tĩnh.
Phong nắm lấy tay nó và áp lên má mình – một hành động ngày nào cũng lặp đi lặp lại, cứ như thế, hắn nhìn nó chìm sâu vào giấc ngủ không biết đến bao giờ mới dậy, sắc mặt nó yếu ớt, ống thở oxy duy trì sự sống.
Từng tia nắng rọi qua khung cửa, đọng lại trên vai hắn, có vẻ hắn đang rất bất lực. Hắn nhớ nó, mặc dù nó luôn hiện diện trước mặt nhưng hắn cần nhiều hơn thế, hắn muốn nó tỉnh lại, vui cười như trước, dù thế nào hắn cũng sẽ chấp nhận.
Nhưng nó bướng bỉnh quá, thứ con heo ham ngủ không chịu tỉnh dậy, làm biết bao nhiêu người lo lắng. Nó cứ như bà Hoàng, ngày nào cũng có người đến canh cho ngủ…
Hôm ấy, trời nắng trong, người đưa nó vào bệnh viện là Minh. Một sự trùng hợp khi Minh đang trên đường ngang qua con phố nhà nó, thấy mọi người xúm đông, hắn chỉ liếc mắt một cái. Vốn hờ hững, trong tình huống đó hắn sẽ phóng vụt xe đi, nhưng… cái liếc mắt ấy lại đụng ngay vào thân hình bé nhỏ đang nằm trên vũng máu, không khó để nhận ra đó chính là nó.
Cũng như Phong, Minh bế nó trên tay, máu lan dính vào áo sơ mi trắng… hắn đã rất sợ, tim hắn phập phồng như không tìm được chút không khí để hô hấp. Khoảnh khắc đó, cứ như có một bóng đen lạnh lẽo dần bóp nghẹt lấy con tim, sợ sẽ mất đi một thứ rất rất quan trọng, cũng như sinh mạng của chính mình. Sự hốt hoảng cũng dẫn đến quýnh quáng, ngày hôm đó, trước cửa phòng phẫu thuật Phong và Minh đã xém đánh nhau.
Ca phẫu thuật thành công nhưng bác sĩ không chắc nó sẽ tỉnh lại, đó mới là vấn đề.
Và lúc này, ở bên ngoài cánh cửa, có một bóng dáng cao ngạo lặng lẽ rời đi…
…
Ráng chiều đỏ rực, một gam màu ảm đạm mà tinh tế.
Bên trong căn phòng bệnh chỉ còn cô gái với sắc mặt yếu ớt, hơi thở đều đặn qua ống thở oxy, tất cả đã ra ngoài.
“Cạch”
Cánh cửa phòng bật mở khá nhẹ nhưng cũng không thể không gây ra tiếng động.
Bóng người phụ nữ bước vào trong, thật khẽ.
Bà ta nhìn nó thật lâu, thật kĩ bằng đôi mắt nâu sâu thẳm hơi đục. Nhưng thật kì lạ, ánh mắt ấy như chất chứa hàng tá thù hận, khinh bỉ và rẻ túng.
Bà ta nhướn mày, cô gái ngủ rất say làm sao nghe được những lời bà ta nói, vì thế, bà ta mở miệng với chất giọng khá nhỏ thêm phần đay nghiến:
- Nếu mày chết, con trai tao sẽ không đau khổ và tao cũng thế, đúng chứ?! Vậy… tao sẽ có lòng tốt tiễn mày đi luôn, chứ… tao thấy mày cứ nằm đây một đống như thế này cực lắm đấy. Rồi mày sẽ được đoàn tụ với ba mày, với con ả mà mày kêu là mẹ ấy… Xuống đó, không cần cảm ơn tao đâu.
Dứt lời, bà ta nở một nụ cười mãn nguyệ