Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chuyện Xấu Nhiều Ma

Chuyện Xấu Nhiều Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210861

Bình chọn: 8.5.00/10/1086 lượt.

nh, Quỷ mối gây chuyện, có người đẩy nàng một cái, ép Thạch Nhạc Nhi phải ra tay. Mà sau đó, Thạch Nhạc Nhi lại không tiếc mượn Liêm Chiêu để phá hư hôn sự… Mấy việc này cộng lại, giống như là có âm mưu gì đó.

Không phải đâu… Tả Tiểu Tiểu nàng chẳng qua chỉ muốn làm người xấu thôi, tại sao lại khó khăn như vậy chứ. Không chỉ có xuất sư bất lợi, mà còn trêu chọc đến mấy chuyện phức tạp này. Nàng ngẩng đầu, thở dài. Lúc nào thì nàng mới thành tài để làm ra được một chuyện xấu xa đây?

Lúc Tiểu Tiểu đang cảm thán thế sự vô thường (đường đời khó đoán), trời hại anh tài, thì tỳ nữ tên là “Nhan nhi” kia đi đến. Hành lễ, mở miệng nói với Thạch Nhạc Nhi: “Thạch thành chủ, tam thiếu gia đã trở lại, có cần nô tỳ đi mời ngài ấy đến đây không ạ?”

Trong mắt Thạch Nhạc Nhi thoáng hiện lên một tia tối tăm, nhưng ngay sau đó liền chuyển thành tươi cười ngây thơ rạng rỡ. Nàng đứng dậy, cao hứng nói: “Ta tự đi tìm huynh ấy.” Nàng lại quay đầu, nhìn Nhạc Hoài Giang và Hạ Vân, “Các ngươi không cần đi theo.”

Nói xong, nàng vui vẻ chạy đi.

Để lại ba người đồng thời thở dài.

Tỳ nữ kia thấy thế, mở miệng nói: “Các vị mệt mỏi rồi, mời đi cùng nô tỳ đến phòng khách nghỉ ngơi ạ.”

Tiểu Tiểu vừa ăn no, lại phí đầu óc nghĩ rất nhiều chuyện, đã cảm thấy khá là mệt mỏi, lúc này lại có người nhắc tới chuyện nghỉ ngơi, nàng không khỏi cảm thấy tâm như hoa nở, liên tục gật đầu, nói: “Được a! Được a!”

Nhạc Hoài Giang cười nói, “Hạ tỷ, Nhạc Nhi chắc trong vòng nửa khắc nữa cũng chưa về được, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi đi.”

Hạ Vân gật đầu, “Cũng được.” Nàng xoay người nhìn Tiểu Tiểu, “Tiểu Tiểu, Anh Hùng Bảo long xà hỗn tạp (người tốt kẻ xấu hỗn loạn), không có việc gì thì đừng chạy loạn.”

“Ta biết!” Tiểu Tiểu lập tức mở miệng đáp ứng.

Đương nhiên, ngụ ý trong câu “Ta biết” này, chỉ sợ chỉ có bản thân Tiểu Tiểu mới hiểu.

Vào phòng khách, Tiểu Tiểu lập tức chạy vội tới trước giường, nằm chổng vó xuống giường. Quả nhiên, gối cao, sa trướng, chăn gấm mềm mại. Tiểu Tiểu lớn như vậy, cũng chưa từng được ngủ trên cái giường nào tốt như vậy. Nàng kéo chăn, ngửi ngửi. Mặt trên còn vương chút mùi đàn hương nhàn nhạt, hiển nhiên là đã được xông hương. Người nhà giảu a, ngay cả một cái chăn trên giường cũng phải chú ý như vậy.

Nàng xoay người đứng lên, ngồi ở trên giường. Nàng vươn tay, lấy từ trong lòng ra một túi mơ muối, cầm lấy một viên, cẩn thận cắn một miếng nhỏ.

Chua xót cay đắng đan xen, ở trong miệng nàng chậm rãi lan tràn. Tiểu Tiểu nhíu mày, chậm rãi ăn. Thật sự không hiểu, sao sư phụ lại có thể thích ăn cái thứ này… Đây không phải là thứ chỉ có người mang thai mới ăn hay sao?

Nàng nuốt hạt mơ muối trong tay, đem chỗ còn thừa cất lại vào trong túi, bỏ vào lòng.

Tuy rằng khó ăn, nhưng tác dụng làm giảm buồn ngủ cũng khá được. Nàng đứng dậy, xoay xoay cánh tay. Hừ hừ, hiện tại trong Anh Hùng Bảo nhiều bảo vật như vậy, tùy tiện vớ một cái cũng đều là vô giá. Tuy rằng việc ăn trộm phải thực hiện lúc trời tối mới tốt, nhưng mà đi tìm hiểu chút địa hình thì nên làm ban ngày a. Giống như Hạ Vân đã nói, trong Anh Hùng Bảo này long xà hỗn tạp. Đây đúng là thời điểm hỗn loạn, hiện tại rất thích hợp để đi dò đường a, nhưng mà…

Tiểu Tiểu hạ quyết tâm xong liền mở cửa đi ra ngoài, giả vờ thành bộ dạng đi ngắm phong cảnh, đi dạo chung quanh. Đám đệ tử tỳ nữ của Anh Hùng Bảo biết nàng là người của thành Thái Bình đều lấy lễ đối đãi, không hề nghi ngờ gì cả. Chỉ là, nơi này dù sao cũng là Anh Hùng Bảo, có rất nhiều nơi không cho người ngoài đi vào. Tiểu Tiểu rất biết quy củ, liền cười ha ha, nói dối là bản thân bị lạc đường, tùy ý tránh đi. Luật lệ giang hồ, càng là chỗ phòng bị nghiêm ngặt thì thứ đồ bên trong càng quý giá. Tiểu Tiểu tất nhiên là hiểu được đạo lý này, tuy nhiên, chỉ bẳng khả năng của nàng, có lẽ cũng không lẻn vào mấy chỗ đó được. Chậc, ai, năng lực không bằng người ta, đành lấy đại cái gì đó vậy, có thể chôm được thì chôm đi. Nàng đi được một đoạn, thấy bốn bề vắng lặng, liền lấy ra một khối đá trắng, lưu lại dấu hiệu ở ven đường.

Tiểu Tiểu đi tới đi lui, bất tri bất giác đã đi tới phía sau hoa viên. Chỗ hoa viên này, nàng cũng chỉ được Thạch Nhạc Nhi dẫn qua một lần, lúc đó cưỡi ngựa xem hoa, căn bản là không có cẩn thận quan sát. Phía sau hoa viên của Anh Hùng Bảo, trên giang hồ có bao nhiêu người có phúc nhìn thấy a? Không nhìn thì lần sau cũng không có cơ hội! Nàng lập tức cất viên đá trắng đi, đi ngoặt vào.

Hiện giờ là tháng ba, trăm hoa đua nở, trong làn gió có lẫn hương hoa, điệp múa, phong cảnh hợp ý người. Tiểu Tiểu chậm rãi bước đi, thoải mái cười. Trên giàn hoa giữa vườn, lăng tiêu* vươn dài bám lấy, lá xanh non, thật là đáng yêu. Tiểu Tiểu vươn tay, nhè nhẹ vỗ về những chiếc lá xanh non này. Nhớ đến sư phụ từng nói, sau này nếu thật sự không muốn lăn lộn trên giang hồ nữa, tìm một chỗ phong cảnh thanh nhã mà ở. Trước cửa trồng hoa, phía sau trồng rau, trên hàng rào lăng tiêu quấn đầy. Khi đó, nghe đến đoạn này, nàng hưng phấn không thôi, liền năn nỉ sư phụ trồng thêm cây đào, để sau này có quả đào ăn. Sư phụ