XtGem Forum catalog
Chuyện Tình Một Đêm

Chuyện Tình Một Đêm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322080

Bình chọn: 7.5.00/10/208 lượt.

ng được ở

bên thầy. Tôi kể hết những cảm giác đó cho thầy nghe. Thầy vẫn nói không thể chấp nhận và cảnh cáo tôi phải vứt bỏ suy nghĩ đó, phải nhanh chóng bước ra khỏi cảm giác không bình thường.

Lúc đầu tôi thấy thầy

là một người cực kỳ tốt, thậm chí đã định vứt bỏ tình cảm bất thường đối với thầy. Nhưng hành vi sau này của thầy khiến tôi thật bất ngờ. Giờ

đây nói lại mới thấy đàn ông thật giỏi lừa đảo, đối với họ, tình dục

luôn có sức hấp dẫn.

Một hôm, ở văn phòng thầy, tôi và thầy trò

chuyện rất nhiều. Tôi kể với thầy rằng ngay từ nhỏ, tôi đã không côn mẹ. Còn kể với thầy một số chuyện giữa hai bố con tôi. Khi nghe tới đây,

tôi phát hiện thấy sắc mặt thầy dần thay đổi, ánh mắt cũng kỳ lạ hơn.

Trời hôm đó cũng u ám, thầy đứng dậy đi về phía cửa. Tôi cứ tưởng thầy

định bật đèn cho sáng, nhưng không. Thầy khẽ khàng đóng cửa lại, cẩn

thận liếc nhìn ra ngoài cứa sổ. Lúc đó đã hơn bảy giờ tối, sân trường

vắng tanh. Sau đó, thầy tiến về phía tôi, nom rất căng thẳng, thở hổn

hển, nói: "Lam Lam, thầy rất thích em". Nghe vậy tôi cũng rất hoảng

loạn, mặc dù lúc đó vẫn còn rất mê thầy. Hơi thở của thầy, thân nhiệt

của thầy, ánh mắt của thầy, tất cả đều khiến tôi cảm thấy trĩu nặng đến

ngột ngạt. Lúc đó đầu tôi cứ thầm nghĩ: “Ông ấy là đàn ông, mình là đàn

bà". Cơ thể tôi bắt đầu không kìm chế nổi, tôi sợ quá, tình dục khiến

người tôi chao đảo. Thầy nhẹ nhàng vuốt lên bờ vai tôi kêu tôi bình

tĩnh. Nhưng thầy càng muốn tôi thả lỏng, tôi lại càng sợ hơn. Cuối cùng

tôi vẫn ngã nhào vào lòng thầy. Lúc đó tôi nghĩ không phải tôi thực sự

muốn gần gũi thầy, mà chỉ muốn xóa tan cảm giác căng thẳng lúc đó. Nhưng giờ đây, tôi đã hiểu ra rằng đàn ông là vậy. Có lẽ thầy hiểu lầm rằng

tôi thực sự muốn gần gũi với thầy. Không phải vậy, tôi thích tình yêu

thương và sự chăm sóc của thầy về tinh thần. Nhưng tôi không có khát

vọng hoặc ham muốn thầy về thể xác. Thậm chí tôi còn muốn chạy trốn,

thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này. Nhưng tôi không thể chạy nổi,

thầy đã ôm chặt lấy tôi không chút ngại ngùng. Thầy từng trải như thế,

ham muốn mãnh liệt như thế, chẳng bao lâu, thầy bắt đầu hôn tôi. Đó là

nụ hôn đầu đời của tôi, khi vừa chạm vào lưỡi thầy, tôi đã mềm nhũn, cơ

thể như nhão ra như một đống bùn, mặc cho thầy ra sức vuốt ve. Nói thật, lúc bàn tay thầy lướt trên người tôi, tôi không hề cảm thấy sung sướng

chút nào, chỉ thấy sợ hãi và ghê tởm. Tôi thực sự thấy thất vọng. Mùi vị trong miệng thầy thật ghê, có lẽ tại thuốc lá. Rồi tôi cự tuyệt nụ hôn

tiếp theo của thầy, nhưng không thể ngăn nổi hai bàn tay của thầy. Cũng

hơi hưng phấn nhưng đa phần là căng thẳng. Khi thầy cuồng bạo định lột

quần tôi ra, tôi đã tát thẳng cho thầy một cái rồi bỏ chạy.

Sau

đó, cứ mỗi lần nhìn thấy thầy, tôi lại cười thầm. Trên bục giảng thì đạo mạo, chững chạc là vậy, thật không ngờ. Thật không thể hiểu nổi đàn ông là cái giống gì, trong đầu nghĩ gì? Thế là những tình cảm tôi dành cho

thầy ngày càng mờ nhạt. Tôi không chủ động đi tìm thầy nữa. Trái lại đều là thầy hẹn tôi nói chuyện vài lần. Nào là giáo dục tôi cần phải học

giỏi ra sao. Tôi nghe thật đáng ghét. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, tôi và

thầy không liên lạc với nhau nữa.

Thất thân sau cơn say

Trước khi vào đại học, cuộc sống của tôi vẫn rất đơn điệu. Ngoài câu chuyện

về thầy chủ nhiệm cấp ba, phần lớn cuộc sống của tôi trong ba năm cấp ba cũng giống hệt các học sinh khác, chỉ biết học và học. Tôi luôn cảm

thấy những kỷ niệm về thời trung học ít đến đáng thương. Nhưng từ sau

khi lên đại học đã khác hẳn. Tôi tiếp xúc với rất nhiều người, đàn ông

cũng vậy. Tôi gặp được rất nhiều người đàn ông khiến tôi rung động.

Nhưng có điều những người thực sự khiến tôi mê mẩn đều đứng tuổi. Tôi

cũng không thể nói rõ được là tại sao. Hồi đại học cũng có mấy cậu sinh

viên rất xuất sắc theo đuổi tôi. Tôi và một cậu trong đó còn định yêu

nhau, nhưng sau nửa năm quen nhau, tôi đã mất cảm giác với cậu ta.

Trái lại, khi gặp những người đàn ông trung niên từng trải, phong độ, tôi

đặc biệt dễ nảy sinh tình cảm. Tất nhiên yêu những người này rất mệt vì

phần lớn họ đều có gia đình. Đối với họ, tôi chẳng qua chỉ là một vật

trang sức trong cuộc sống buồn tẻ của họ mà thôi. Tôi vĩnh viên không

thể là toàn bộ cuộc đời họ. Họ cũng không thể yêu tôi vô điều kiện như

bố tôi, cũng không thể mê mẩn tôi chân thành như tụi trẻ. Tôi chỉ là một đồ chơi, một vật trang trí. Dẫu biết như vậy, tôi vẫn thích ở bên họ,

cứ như gặp ma vậy. Nhiều lúc cũng tự khuyên mình phải sửa chữa căn bệnh

này, nhưng vô ích. Tôi tình nguyện làm người tình cho những người đàn

ông trung niên, thậm chí làm đồ chơi của họ. Nhưng lại rất khó nảy sinh

tình yêu với các thanh niên cùng trang lứa. Rồi tôi gặp phải vô số thăng trầm trong tình cảm, bị đùa giỡn, bị lừa gạt, thậm chí bị đánh ghen,

nhưng tôi vẫn khó thay đổi được. Giờ đây, tôi cam chịu, có lẽ đó là số

phận tôi đã định trước.

Nhưng tôi không phải là một phú nữ dâm

đãng bẩm sinh. Lần đầu tiên của tôi thật bất hạnh, tôi bị cưỡng hiếp sau một cơ