
uyện thêm nửa tháng nữa, cho tới khi mẹ tôi tới Bắc Kinh thăm tôi biết rõ tình hình. Mẹ giục tôi đồng ý gặp mặt, liên tục nói cứ trò chuyện mãi thế này không ra ngô ra khoai gì cả. Tôi cũng thấy không nên duy trì mối quan hệ này nhưng cứ ngần ngừ không quyết.
Sau đó, hôm ngày lễ của mẹ, anh lại gọi điện tới, mẹ tôi nhấc máy, và nhiệt tình mời anh tới nhà. Anh cũng giống tôi, không có người thân ở thành phố này. Gặp thì gặp chứ sao, sớm muộn gì cũng phải gặp, tôi nghĩ vậy.
Địa điểm gặp nhau ở quảng trường văn hóa Tây Đan. Quả nhiên rất thất vọng. Những miêu tả trong điện thoại và người thật dường như khác nhau quá. Anh đeo một cặp kính đen rất to. Sau đó mỗi lần anh gỡ kính xuống, tôi lại thấy kinh ngạc như thể anh đã biến thành một con người khác. Tôi mặc quần bò, đi giầy đế bằng, anh cho rằng tôi cố tình thử thách anh. Chúng tôi ngại ngùng về nhà tôi. Tiếng nói và ngoại hình quả nhiên là hai thứ phân tách rõ rệt. Mặc dù anh tuấn tú hơn tôi tưởng tượng và tôi đẹp hơn so với anh tưởng tượng. Chúng tôi cần phải hòa hợp lẫn nhau. Vì thế lúc đó tôi vẫn muốn hò hẹn và tiếp tục quan hệ với anh.
Nếu phát triển theo tưởng tượng của tôi, chúng tôi phải có một tương lai tốt đẹp, kết hôn theo đúng trình tự, lập nên một gia đình. Nhưng trong lòng tôi như luôn có một tiếng nói nhắc nhở, thôi không xong đâu, hãy vứt đi.
Hôm đó anh ăn cơm ở nhà tôi. Mẹ tôi có vẻ không hài lòng về anh, rồi mẹ khuyên tôi không nên tiếp tục quan hệ với anh nữa. Bà cảm thấy con người này không thật thà. Quả nhiên, Lý Minh là một kẻ thích nổ. Lúc nói chuyện với mẹ, anh ta chỉ thích khoe khoang thành tích và quá khứ của mình. Tôi biết mẹ hy vọng tôi tìm được một người đàn ông có thể nương tựa được, dù thu nhập có ít cũng không sao.
Mẹ tôi ở Bắc Kinh một tuần rồi về quê. Quan hệ giữa tôi và Lý Minh cũng nhạt dần, không nồng nàn như trong điện thoại trước đây nữa. Có lẽ do cả hai đều bận việc, đều có tâm tư riêng. Tóm lại, chúng tôi không liên lạc với nhau nhiều như trước, nhưng vẫn cách mấy ngày gọi điện cho nhau. Đều do anh ta gọi tới, tôi không có hứng thú chủ động gọi cho anh. Tôi không nhớ anh như trước đây nữa. Anh cũng cảm thấy tôi không tôn trọng anh, hỏi có phải tôi không hài lòng về anh không. Tôi không trả lời thẳng, chỉ thấy nếu làm bạn cũng không sao.
Nhưng quả thực anh rất yêu quý tôi. Thời tiết vừa thay đổi đã nhắn tin cho tôi đi đường cẩn thận, làm rất nhiều việc tỉ mỉ vì tôi. Nhưng tôi cũng không vì thế mà nảy nở quá nhiều tình cảm đối anh. Cùng lắm chỉ là cảm giác bạn bè thân mà thôi. Nhưng có rất nhiều chuyện khó có thể nói trước được. Tới tháng bảy, tôi bắt đầu nhớ thương anh. Có lẽ vì cô đơn quá. Sống trong một thành phố như thế này, tôi không có bạn bè thật sự, thiếu hụt sự bảo vệ của đàn ông. Có một người đàn ông luôn nhớ nhung mình, quan tâm tới mình đó cũng là việc khiến tôi cảm động. Rồi dần dần, tôi quen với sự tồn tại của một người đàn ông như Lý Minh trong cuộc đời, đã quen với những ngày tháng có anh thăm hỏi. Nhất là những lúc công việc bộn bề, quay về căn phòng trống vắng, tôi lại thích Lý Minh gọi điện thoại tới, dù thời gian tâm sự rất ngắn, không lưu luyến như trước đây.
Sự việc sau đó thật bất ngờ. Một hôm tôi bị ốm, sốt cao, nằm ở nhà một mình, không thể đi làm được. Nằm trên giường, tôi thấy thật buồn tủi, nghĩ tới tuổi tác không nhỏ nữa, bị ốm không có người bên cạnh chăm sóc, muốn ăn gì cũng không ai mua. Nghĩ tới đây, tôi òa khóc. Càng nghĩ càng thấy mình không nên sống một cuộc sống như vậy. Rồi tôi nhớ tới Lý Minh. Tôi gọi điện cho anh, nói tôi bị ốm, rất muốn ăn bánh hamburger của MacDonald. Anh lập tức nói sẽ mua mang đến ngay. Chẳng mấy chốc, anh đã tới, xách theo cái bánh nóng hổi, khoai tây chiên và gà. Nhìn thấy anh, lòng tôi ấm áp, thậm chí còn thấy anh dẹp trai và đáng yêu hơn trước rất nhiều. Tôi ăn những thứ anh mang tới. Lý Minh chăm sóc tôi như một người chồng, lấy nước nóng, giúp tôi rửa mặt, rửa chân. Anh nói rửa ráy sẽ có lợi cho cơ thể. Lúc rửa chân cho tôi, anh khom người xuống kì cọ, rất dịu dàng, rất cẩn thận, như bố rửa chân cho con vậy. Thấy chiếc lưng cong của anh, lòng tôi lại xót xa, nghĩ bụng mình tới Bắc Kinh lâu như vậy, bị ốm mà chỉ có người đàn ông này tới chăm sóc mình. Đột nhiên, tôi cảm thấy thích anh, thậm chí còn muốn kết hôn với anh. Thật ra các điều kiện của Lý Minh cũng không tệ, tôi tự nhủ như vậy. Sau đó, Lý Minh đem nước rửa chân đi đổ rồi pha cho tôi một cốc trà nóng. Anh ngồi bên thành giường, giúp tôi uống thuốc, nhìn tôi rất âu yếm. Có lẽ do quá xúc động, tôi ôm chầm lấy anh. Rồi chúng tôi hôn nhau. Anh giàu kinh nghiệm hơn tôi tưởng. Chẳng mấy chốc, quần áo tôi đã bị cởi sạch. Chúng tôi quyện vào nhau. Thật kỳ lạ, lúc đó tôi thấy mọi thứ thật tự nhiên, dường như chúng tôi đã là vợ chồng rồi và tôi chỉ đang cố gắng thực hiện nghĩa vụ của người vợ. Thực ra lúc mới bất đầu, tôi chưa hết sức lắm, có lẽ do cơ thể đang không khỏe. Nhưng sau đó Lý Minh kích thích được tâm tư của tôi hưng phấn hơn. Lần đó, tôi thấy rất sung sướng, vì có phần hơi điên cuồng , hơ