Chuyện Tình Một Đêm

Chuyện Tình Một Đêm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323153

Bình chọn: 9.5.00/10/315 lượt.

day dứt. Lẽ nào ông không nghĩ tới vợ mình dù chỉ một chút xíu? Quả thực tôi rất khó lý giải, tại sao đàn ông và đàn bà lại khác nhau nhiều đến thế? Họ luôn có thể thản nhiên chấp nhận những việc như vậy, nhưng phụ nữ lại luôn day dứt tâm lý.

“Cảnh sát” thư thái nằm hút thuốc. Đàn ông thường có thói quen hút thuốc sau đó. Nghe nói đó là cách rất tốt để giải tỏa những căng thẳng sau khi quan hệ. Tôi cũng muốn hút một điếu. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi hút thuốc. "Cảnh sát" nhìn tôi ngạc nhiên rồi cũng châm cho tôi một điếu. Ông khuyên tôi dừng nghĩ nhiều, chúng ta đều trung niên rồi, đừng quá nặng nề chuyện này. Nhưng tôi vẫn coi nặng và nghĩ chuyện xảy ra và không xảy ra là hoàn toàn khác nhau. Tôi hỏi nếu biết vợ mình với người khác như vậy lúc đó ông nghĩ sao, lẽ nào cũng tự an ủi như thế? Sắc mặt của "cảnh sát" lập tức phẫn nộ. Rõ ràng câu nói của tôi đã xúc phạm lòng tự trọng của ông. Ông cười khẩy, nói, vợ tôi không bao giờ lên giường với người khác. Trái tim tôi lập tức như bị dội nước lạnh. Đúng thế, chỉ có bọn đàn bà hư hỏng mới ngủ với thằng đàn ông khác. Tôi lập tức nhận thức được rằng mình chính là con đàn bà hư hỏng. “cảnh sát" hút xong điếu thuốc, nói muốn đi tắm, hỏi tôi có thể giúp ông cọ trong bồn tắm không. Tôi không thèm nhìn ông. Ông có vẻ hơi thất vọng, đi thẳng vào nhà tắm.

“Cảnh sát" vừa đi, lòng tôi rối như tơ vò, không biết có nên gọi điện cho chồng không. Tôi rất nhớ anh, thậm chí rất muốn kể thật tất cả mọi chuyện xảy ra. Nhưng tôi lại không dám, không còn mặt mũi nào nữa. Chồng tôi mà biết chắc chắn sẽ bỏ tôi. Tôi sợ, rất sợ bị chồng bỏ. Nghĩ tới đây, tôi ân hận vô cùng. Nếu không xảy ra chuyện này, chỉ tâm tình với nhau, thậm chí tôi có úp mặt vào ngực anh khóc lóc cũng không sao. Đây là lần đầu tiên, tôi... với một người đàn ông khác không phải là chồng mình. Tôi lại ân hận, lại sợ hãi, mất bình tĩnh. Lúc "cảnh sát" đi ra khỏi nhà tắm cũng là lúc tôi phát hiện thấy mình đã hút xong bốn điếu thuốc. Không ngờ mình có thể hút được nhiều đến vậy. “Cảnh sát” quay về giường với gương mặt mãn nguyện. Ông quàng tay ôm tôi, bị tôi chán ghét đẩy ra. Tôi không muốn ông ấy đụng vào cơ thể của tôi nữa. Ông không hài lòng, bực bội chui tọt vào chăn. Chẳng bao lâu đã ngáy ầm ĩ như lợn, càng khiến tôi thấy ghê tởm. Tôi ngủ sang giường khác, nhưng không tài nào ngủ được. Suốt đêm, tôi không chợp mắt, vừa khóc, vừa nhớ lại những tháng ngày ân ái mặn nồng với chồng. Lúc đó tôi chỉ mong đêm đó qua nhanh, và coi như chưa có gì xảy ra.

Sáng hôm sau, tôi lặng lẽ rời khỏi nhà nghỉ. Mở cửa nhà mình như tên ăn trộm. Chồng tôi đã dậy, đang vội vàng mặc quần áo chuẩn bị đi làm. Thậm chí anh không phát hiện thấy tôi có gì khác biệt, chỉ ra sức xin lỗi. Nói rằng đêm qua quả thật uống say quá. Rồi như thường lệ, anh lôi trong va ly ra rất nhiều quà mua cho tôi. Nhìn thấy quà, tôi lại òa lên khóc rất dữ dội. Anh hốt hoảng ôm lấy tôi, van xin tôi hãy tha thứ cho anh hành vi hôm qua. Tôi thầm nghĩ lẽ ra người phải cầu xin tha thứ là tôi mới đúng.

Rồi tôi nói dối tối qua ngủ lại nhà một người bạn thân. Anh cũng tin, rồi đi làm. "Cảnh sát” gọi điện tới trách sao tôi về không một lời từ giã. Tôi không biết trả lời ra sao, chỉ nói với ông từ nay đừng nhắc tới chuyện xảy ra hôm qua nữa.

Tôi hy vọng xiết bao tối qua không xảy ra chuyện gì.

Nhưng hơn hai tháng sau, tôi phát hiện thấy cơ thề mình khang khác, liền tới bệnh viện kiểm tra.

Hôm đó, tôi dán mắt vào ô cửa phòng xét nghiệm, không biết khi nó được mở ra sẽ có tuyên bố gì đối với tôi

Kết quả khiến tôi lo lắng nhất vẫn xuất hiện: tôi có thai. Vừa nhìn thấy kết quả xét nghiệm, tim tôi đập hoảng hốt. Sao lại như vậy? Sao lại có thể?

Tỉ lệ sai lầm trong xét nghiệm là bao nhiêu? - Tôi hỏi bác sĩ. Bác sĩ hỏi, có muốn xét nghiệm lại không?

Tôi xét nghiệm tiếp lần hai, lại phập phồng chờ đợi.

Ô cửa lại mở. Vậy là chắc chắn tôi có thai.

Đầu tôi như nổ tung, vết đau nhức nhối, hận không thể gào to: Trời ơi, sao lại như vậy?

Hôm đó, tôi báo cho "cảnh sát" kết quả xét nghiệm. Vừa nghe, ông lập tức biến sắc, cương quyết nói tuyệt đối không thể là con ông. Tôi nói, thật quái lạ, tôi kết hôn đã bẩy, tám năm, chờ mãi mà không có con. Ông nói, cũng khó nói, chẳng lẽ chồng cô sau này không hề đụng chạm tới cô sao? Tôi không biết nói gì, chỉ muốn ông đưa tôi tới một thành phố khác nạo thai. Ông từ chối, nói rằng có thể đưa tiền, nhưng không thể đưa cô đi được.

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của "cảnh sát", tôi tuyệt vọng quá. Không ngờ đàn ông là vậy. Những ảo tưởng cuối cùng của tôi về đàn ông đã vỡ tan.

Tôi tới bệnh viện một mình. Không ngờ bác sĩ nói rằng, với tình hình sức khoẻ và tuổi tác của tôi, nếu nạo thai, sau này có thể không có con nữa. Trời ạ, tôi khóc cạn nước mắt. ân hận, bất lực bao trùm lấy tôi. Tôi ngã quỵ, nằm nhà mất ba ngày.

Những ngày đó, chồng tôi lại đi công tác. Ngoài hơi thở của tôi, khắp nhà như không thấy chút sức sống. Lúc đó nếu có một đứa trẻ bầu bạn thì tuyệt biết bao... Tình mẫu tử trong tôi trổi dậy, không nhịn được khóc. Khóc no, tôi


Polaroid