
ng không gửi lại.
Ví dụ như, trước đây tôi nói tiếng Anh với anh, không ít từ phát âm
không đúng, anh cũng không sửa. Nhưng nếu như nói ở trường hợp khác, tôi đều bị đàn anh mắng không thương tiếc. Tôi nhớ có một lần, tôi phát âm
sai trọng âm một từ, anh cũng chỉ lén nói riêng với tôi : “Từ này trọng
âm phải ở tiếng thứ hai. Nhưng mà không sao, em đọc như vậy, anh cũng
hiểu.”—đó là lời phê bình nghiêm khắc nhất của anh. Cho nên nói chuyện
với anh có vẻ thoải mái.
“Anh nhìn ra à?”
“Anh làm nghề này mà.”
“Không phải anh thiết kế ngoại thất sao?”
“Anh cũng thiết kế nội thất, không nhiều lắm, không nổi tiếng bằng anh trai anh.”
“Cho em vài lời khuyên được không? Em muốn sắp xếp đẹp hơn một chút.”
“Thật sự muốn nghe à?”
“Đúng vậy!”
“Sô pha xoay 90 độ, dựa vào bên này. Cái bàn này, dời qua bên phải, dựa vào tường. Bình hoa đặt lên bàn. Chiếc
đèn này đặt dưới đất, có thể để ở trong này. Giá sách có nhiều sách như
vậy, sô pha một người phải đặt cạnh giá sách, lúc nào em cũng có thể lấy sách đọc, tiện hơn một chút đúng không? Còn nữa, bốn chiếc đèn lồng
trên trần, cách nhau quá xa, không chiếu ứng lẫn nhau. Không bằng ghép
hai cái lại, ánh sáng tập trung, cũng không hỗn độn.”
Tôi dùng dây thun cột tóc lên, nói với anh : “Anh vào phòng ngủ ngồi với Mia đi, em chuyển đồ.”
Anh hoảng sợ : “Em, bây giờ chuyển luôn à?”
Tôi gật đầu : “Đúng vậy.”
“Sao gấp dữ vậy?”
“Không gấp. Dù gì anh cũng không nói
chuyện với em, hơn nữa, cũng không có bao nhiêu đồ.” Tôi nhìn anh chằm
chằm, nói móc vô cùng rõ ràng.
Anh hiểu được ý tôi, hơi ngượng ngùng : “Em chuyển đi, anh giúp em.”
“Không cần anh giúp.” Người cúi người xuống là xỉu, tôi làm gì dám để anh chuyển đồ.
Tuy nhiên, không có người giúp đúng là
chậm. Ngoài cửa lại có rất nhiều người làm thuê, ngồi bên đường chờ
việc. Tôi ngượng không dám đi thuê người ta. Miễn cho Lịch Xuyên trách
tôi chê anh sức khỏe không tốt. Khẽ cắn môi, kéo sô pha, kéo bàn, vén
dây điện, đèn lồng treo tường, Lịch Xuyên ngồi trên ghế, rốt cuộc cũng
không nhìn Mia nữa, nhìn tôi thật khẩn trương.
“Tiểu Thu, em đóng cầu dao đi được không?”
“Có cần đóng không?”
“Đóng có vẻ an toàn hơn.”
“Đóng thì nhà tối lắm.”
“Bây giờ là ban ngày.”
“Đây là tầng 1.”
Không đóng, là không đóng. Để cho điện giật em chết luôn đi, xem xem anh có thèm nhìn em không, Vương Lịch Xuyên!
“Sao em phải ở tầng 1?” bỗng nhiên anh hỏi “Trước đây em nói em không thích tầng 1 nhất mà, ở càng cao càng tốt.”
“Tòa nhà này không có thang máy, lên lầu không tiện.”
“Em cũng không phải người tàn tật.”
Không nói gì…tôi thừa nhận, tôi xem phim Hollywood quá liều, luôn nằm mơ có một ngày Lịch Xuyên sẽ cầm một bó
hoa tươi gõ cửa nhà tôi, sau đó quỳ xuống trước mặt tôi, nói với tôi đầy thâm tình : “Tiểu Thu, gả cho anh!” đương nhiên tôi không thể để anh
chống gậy leo mấy tầng lầu, đi nhiều quá sẽ té xỉu, anh còn phải quỳ
xuống nữa mà.
Một mình tôi ở trong phòng khách nhích
tới nhích lui mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng sắp xếp lại phòng khách
theo ý anh. Sau đó, ngồi xuống thưởng thức thành quả lao động của chính
mình. Ừm, đẹp đó. Đúng là cao thủ. Tùy tiện chỉ đạo một chút, phòng
khách bây giờ chú trọng tới sở thích của con gái hơn, màu sắc hài hòa,
hoàn toàn đổi mới.
“Ai, Lịch Xuyên, đây là phong cách gì vậy, rất Đông Phương nha. Không giống bohemieng.”
“Bohemieng có rất nhiều loại, có Dandy,
có Nouveau, có Gypsy, có Beat, của em chính là Zen. Lấy mấy chuỗi hạt ở
đầu giường em treo lên đèn lồng thì càng giống.”
Mấy chuỗi hạt kia đúng là vật kỷ niệm
của quán bar “Bohemieng”. Ngày lễ phát mấy chuỗi tặng khách quen. Tôi
nhận được đầy một hộp.
Tôi treo chuỗi hạt kia lên đèn lồng,
chuỗi hạt làm bằng gốm, người đi ở phía dưới, đi nhanh, gió thổi qua,
rung rinh kêu lanh canh.
Anh lại chỉ vào một chiếc bình hoa cổ dài ở góc tường, hỏi tôi : “Chiếc bình này rất đẹp, em không kiếm gì bỏ vào à?”
Chiếc bình đó do một người bạn tặng. Cao hơn nửa người, quá to quá sâu, tôi thật sự nghĩ không ra hoa gì khi bỏ
vào mà còn có thể lộ đầu ra. Cho nên tôi vẫn bỏ trống.
“Không có.”
“Có thể ra ngoài kiếm một ít nhánh cây khô, lột vỏ, sửa một chút, cắm vào trông đẹp lắm.”
“Có thật không?”
“Thật.”
Đằng sau khu tôi ở chính là một rừng
cây, tôi mặc áo khoác ra ngoài, nhặt về một bó cành cây khô, Lịch Xuyên
chọn giúp tôi mấy nhánh, vào bếp tìm một con dao nhỏ tính tước vỏ cây
giúp tôi, tôi sợ anh bị thương, không để anh làm. Tự mình dùng dao cạo
sạch vỏ cây, lại dùng kéo cắt mấy nhánh thừa, cắm vào bình hoa. Quả
nhiên, rất có hương vị rừng già cây khô.
Chuyển đồ xong, mặt tôi toàn tro; sửa
mấy nhánh cây xong, móng tay đen thui. Công sức chăm sóc tỉ mỉ tối qua
đi tong. Tôi đang tính đi rửa mặt, phát hiện Lịch Xuyên đã đứng dậy, anh sờ sờ con mèo, nhìn nhìn đồng hồ, nói : “Hết ba tiếng rồi, anh phải về
đây. Cảm ơn em cho anh thăm Mia.”
Ba tiếng? Ba tiếng trôi qua nhanh như
vậy à? Sao tôi không có cảm giác gì hết vậy? Ngẫm lại, cũng đúng thôi.
Dọn dẹp phòng tốn hơn 2 tiếng, lột vỏ hết nửa tiếng, tôi đúng