Old school Easter eggs.
Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Chúng Mình Lấy Nhau Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324542

Bình chọn: 9.5.00/10/454 lượt.

g vấn đề gì.

Lạc Thiếu Tuấn đột ngột quay lại nhìn thẳng vào Xán Xán. Cô, cô bị ảo giác chăng? Xán Xán khó hiểu nhìn Lạc Thiếu Tuấn, dụi dụi mắt. Anh, anh ấy đang cười? Lạc Thiếu Tuấn đang cười! Xán Xán nhìn anh đăm đăm, lâu lắm mới định thần được nét tươi cười trên khuân mặt anh vẫn vậy, điềm tĩnh, dịu dàng, cứ như chẳng xảy ra việc gì, nhưng mà… hưng mà tại sao lại có cảm giác khó chịu ?

- Không vấn đề gì, người ta ai cũng có sai lầm, – Lạc Thiếu Tuân bước tới, vỗ nhẹ lên vai Xán Xán, nụ cười nhếch mép vẫn ở đó.

- Nhưng mà em…

- Anh đã nói không vấn đề gì rồi, em còn bận tâm gì nữa ? Chuyện làm ăn lâu dài mà.

- Nhưng đây là công sức mấy tháng trời của mọi người !- Xán Xán không kìm được kêu lên.

Lạc Thiếu Tuấn bình thản, tiếp tục cười mỉm :

- Yên tâm, mọi người sẽ không trách em đâu.

- Còn tiền thưởng cả quý…

- Một năm có bốn quý thưởng, chút tiền đó mọi người không bận tâm đâu…

- Anh thế nào cũng nói được !- Bỗng nhiên Xán Xán cao giọng cắt lời Lạc Thiếu Tuấn – Mọi người vất vả đã lâu, chỉ vì bản kế hoạch này không gửi đi mà mọi nỗ lực đều đổ xuống sông xuống biển ! Sao họ có thể không bận tâm được ?- Xán Xán nhớ đến nét mặt của Ôn nhu, không nén được sự khó chịu.

Lạc Thiếu Tuấn bị Xán Xán to tiếng cắt lời nên sững ra trong giây lát, nét cười trên khuôn mặt cũng trở nên kỳ lạ :

- Vậy em bảo phải làm gì ?

Xán Xán bị anh nhìn đến phát hoảng, phải trấn tĩnh trong lòng mới nói được.

- Em yêu cầu phải điều tra triệt để chuyện này, nếu đúng là sai lầm do em, em xin nhận lỗi, sau này…tuyệt đối không dám xuất hiện trước mặt mọi người nữa.

Cô nói xong, cả căn phòng rộng lớn im ắng, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, không khí tưởng chừng cô đặc.

Lạc Thiếu Tuấn đột nhiên sáng mắt lên, rồi anh cười, giơ tay vỗ lên đầu Xán Xán:

- Được rồi, em đừng có quan trọng hóa vấn đề như thế.

Bụp! Tay anh bị vứt xuống, mu bàn tay trắng trẻo hiện rõ vết đỏ. Nụ cười đóng băng trên mặt.

- Anh không hề tin em!

Xán Xán đứng ở đó, cứng cỏi nhìn thẳng vào Lạc Thiếu Tuấn:

- Thực ra anh rất giận dữ đúng không? Thực ra anh rất ghét em đúng không?

Nụ cười đóng băng trên môi biến mất, lần đầu tiên Xán Xán nhận ra lúc Lạc Thiếu Tuấn không cười trông anh rất lạnh lùng, ánh mắt sau cặp kính gọng vàng bắn ra tia nhìn lạnh lùng khôn tả.

- Em xin anh đừng có cười nữa được không? Cứ cười như thế chẳng lẽ anh không mệt à?

Cô nói xong câu này, quay ngoắt đầu bước đi, để lại một mình Lạc Thiếu Tuấn đứng đó, trơ trọi…



Ra khỏi phòng Lạc Thiếu Tuấn, Xán Xán đi như bay, xông thẳng về phòng làm việc. Suốt đường đi, mọi người đều dừng tay nhìn cô, có ánh mắt lãnh đạm bàng quan, có người xì xầm bình phẩm, nhưng chẳng ai nói với cô một lời. Cô cũng im lặng đ

i về chỗ ngồi của mình thu dọn đồ đạc. Triệu Noãn Noãn nói rồi, làm việc mà không vui thì đừng làm, bây giờ cô rất không vui!

- Xán Xán… – Đang thu dọn cô bỗng nghe tiếng Ngô Hiểu Phi

- Tổng Giám đốc… làm khó cậu à?

Xán Xán không trả lời, chăm chú thu nhặt đồ đạc của mình.

- Sếp không đuổi việc cậu như thế chứ? – Ngô Hiểu Phi cố tình hạ giọng đầy vẻ kinh ngạc, rồi rì rầm nói – Bọn họ cũng quá đáng không làm cho rõ ràng để người ta oan uổng…

Sao cậu biết tớ bị oan? – Xán Xán dừng tay, nhìn thẳng vào Ngô Hiểu Phi. Ngô Hiểu Phi cũng nhận ra mình đã lỡ lời, quay đầu phẩy tay về chỗ làm.

- Cậu biết người đó là ai đúng không? Cậu nói đi!

- Bé mồm đi! – Ngô Hiểu Phi kéo kéo tay áo Xán Xán, cảnh giác nhìn chung quanh một lượt, hạ giọng – Tớ bảo cho cậu biết, cậu đừng nói là tớ nói ra đấy.

- Tớ chỉ muốn biết sự thực, không làm liên lụy tới cậu.

Ngô Hiểu Phi trầm ngâm hồi lâu, dáo dác nhìn:

- Là cô ta.

Xán Xán nhìn theo ánh mắt của Ngô Hiểu Phi, nhất thời đụng phải một cái nhìn sắc lạnh, Tử Hà đang lạnh lùng nhìn cô, cái nhìn cười cợt. Là cô ấy?

Xán Xán nuốt khan, cô với bọn họ biết nhau có được bao lâu? Không thù không oán, đến nói còn chưa được mấy câu, vì sao cô ấy muốn hãm hại cô?

- Tớ cũng chỉ nghe Tiểu Chu ở Phòng Kế hoạch nói lại. – Ngô Hiểu Phi tiếp tục hạ giọng – Hôm qua là cô ấy cầm cái xấp giấy tờ ấy đến Phòng Kế hoạch, không biết thế nào đến hôm nay hóa ra là cậu không gửi…

Xán Xán càng nghe càng mù mờ:

- Cô ấy làm như thế làm gì?

- Là vì Tổng Giám đốc!

Lạc Thiếu Tuân? Xán Xán càng khó hiểu:

- Lại việc gì liên quan tới Tổng Giám đốc?

- Tớ không biết! – Ngô Hiểu Phi chúm môi – Người con gái ấy là kẻ điên đấy! Cô ấy vừa vào công ty đã mê mệt Tổng Giám đốc, cố tình cố ý mấy lượt rồi đều bị Tổng Giám đốc cự tuyệt. Cho nên cô ấy đặc biệt thù ghét bất cứ người phụ nữ nào liên quan tới Tổng Giám đốc. Nghe nói cô ấy còn nhiều lần gọi điện thoại quấy nhiễu nữ Trợ lý của Tổng Giám đốc, khiến cô Trợ lý Phương lần trước làm được nửa tháng phải bỏ việc đấy…

- Những việc này… sao cậu biết được?

Ngô Hiểu Phi nhìn Xán Xán:

- Cậu là người gì vậy? Công ty này việc gì chưa cần xảy ra thì tớ cũng biết được rồi!

Xán Xán cuối cùng đã biết sợ. Nếu trước vì bị oan mà cô thấy phẫn nộ thì đến giờ sự phẫn nộ đã chuyển thành thương cảm, thậm chí có phần cảm thông với cô gái v