
nào sinh
ra nếu không phải thiên tài thì cũng có chỉ số thông minh cao, tương lai sẽ là một nhân tài.
Nhưng Jill Anderson là một trường hợp ngoại lệ. Cha mẹ cô xét về tài trí hay
tướng mạo đều xuất chúng, trên có ba anh chị em đều tuấn tú, xinh đẹp,
dù tuổi còn nhỏ nhưng đã được đặc cách học nhảy lớp, khiến không ít
người khâm phục.
Mà Jill Anderson mặc dù có một mái tóc vàng óng xinh đẹp, đôi mắt màu xanh lam nhưng bộ dạng cũng chỉ bình thường, bàn tay, gương mặt, mắt hai mí
màu xanh lam to tròn, chóp mũi thon gọn, cánh môi đẫy đà ….Dù như vậy
thì khuôn mặt cũng chỉ dừng lại ở mức thanh tú, không giống với người
của gia tộc Anderson.
Mà bác sĩ lại chuẩn đoán cô bị thiểu năng khiến cho vợ chồng Anderson chịu đả kích lớn. Bọn họ không thể chấp nhận con gái mình không những bị tự
kỷ mà trí óc vĩnh viễn chỉ như đứa trẻ năm tuổi. Điều này không chỉ trở
thành trò cười cho những người trong gia tộc nhạo bang, mà đứa nhỏ nhất
định cũng sẽ bị bắt nạt.
Một gia tộc lớn dù có cùng quan hệ huyết thống cũng không tránh khỏi tranh chấp, lục đục với nhau vì tiền tài, lợi ích, địa vị…
Mặc dù trí tuệ của đứa nhỏ không tốt, họ vẫn không muốn nó bị bắt nạt.Vợ
chồng Anderson quyết định đem con gái rời xa Anh quốc. Năm mười tuổi,
lấy lý do an dưỡng, họ đưa con gái đến Paris cho vú em chăm sóc.
Biệt thự nằm ở phía Tây gần sông Seine, thuộc khu dân cư cao cấp, yên tĩnh
mà thanh nhã.Toàn bộ biệt thự sơn màu trắng, trước mỗi căn hộ đều có một khoảng sân nhỏ, hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt, cách tám tiếng lại có cảnh sát đi tuần tra bảo vệ an ninh khu vực.
Ngoài vú em Emma còn có vợ chồng Suzanne đảm nhiệm vị trí lái xe kiêm người
làm vườn. Ba người cùng nhau chăm sóc Jill (ăn, ở, đi lại).
Jill không khó chiều, cô thực an tĩnh, cả ngày đa phần không nói chuyện, có
thể xem sách cả một ngày hoặc cầm xẻng đi trồng cây, đôi khi chỉ là quan sát con kiến bò đi bò lại.Chăm sóc cô có khi còn đơn giản hơn chăm sóc
vật nuôi.
Trong nhà ba người hầu đều rất yêu chiều Jill, nhất là vú em Emma. Kể từ khi
Jill đến Paris, gia đình Anderson rất ít khi đến thăm,hầu như đã quên
mất sự tồn tại của cô làm cho Emma hết sức đau lòng.
Đứa nhỏ thật đáng thương!
Biết rằng tâm trí cô chỉ như đứa trẻ nên Emma trông coi cô rất kỹ lưỡng, đi
đến đâu cũng đều trông chừng. Bà cũng dặn dò Jill không được đi lung
tung trừ khi có người theo cùng, nếu không không được tùy tiện ra ngoài. Cũng may Jill rất nghe lời, trừ khi có người dắt cô ra ngoài mua này nọ còn không cô đều ở trong sân nhà không ra ngoài nửa bước.
Đến Paris chín năm, cuộc sống của Jill ngày nào cũng như vậy. Cô sống trong thế giới của chính mình, tự tìm niềm vui.
Cuộc sống vậy lại bất ngờ biến đổi vào nửa năm trước.
Vào một buổi chiều nửa năm trước, Jill đang ở trong sân thất thểu cầm xẻng
trồng hoa. Paul thấy cô ngoan ngoãn ngồi im một chỗ nghĩ rằng tiểu thư
sẽ không chạy lung tung nên ông đến phòng lấy dụng cụ làm vườn.
Ai ngờ vừa từ phòng dụng cụ đi ra ông liền nghe thấy tiếng phanh xe khẩn
cấp cùng tiếng hét chói tai. Paul phát hoảng chạy nhanh ra phía trước,
lại nhìn thấy tiểu thư bị xe đâm đang bất tỉnh nằm dưới đất, làm ông sợ
chết khiếp.
Tiểu thư sao lại chạy ra đây được chứ? Còn có, trong khu dân cư thế này, tên chết tiệt nào dám phóng nhanh như vậy?
Thấy bên ngoài có tiếng ầm ỹ, Emma và Suzanne cũng chạy ra xem, ai ngờ người gặp nạn lại là tiểu thư nhà mình, hai bà thiếu chút nữa là ngất xỉu,
vội vàng đưa tiểu thư đến bệnh viện.
Bác sĩ nói tiểu thư bị thương phần mềm, đầu bị va chạm mạnh, trong vòng hai ngày tới nếu không tỉnh lại thì mọi người nên chuẩn bị tâm lý.
Hai bà bật khóc ngay lập tức. Suzane trách chồng mình không chăm sóc tiểu
thư thật tốt. Paul cũng rất hối hận bản thân đã để tiểu thư một mình ở
sân.
Emma gọi điện đến Anh báo cho lão gia và phu nhân biết tiểu thư xảy ra
chuyện, nhưng người hầu trong nhà nói họ đi công tác chưa về nên bà đành để lại lời nhắn sau đó ở viện chăm sóc tiểu thư.
Ba người đều đã chuẩn bị tâm lý, ai ngờ đến tối tiểu thư bỗng nhiên tỉnh
lại. Bọn họ vừa mừngvừa sợ, ngay cả bác sĩ cũng nói đây đúng là kỳ tích.
Emma xúc động nhìn tiểu thư vừa khóc vừa nói “Bảo bối! Con dọa chết ta rồi”
Trên đầu còn quấn băng gạc, Jill ngơ ngác nhìn ba người bên cạnh đang khóc sướt mướt
“Các người…”
“Tiểu thư làm sao vậy?…Con muốn nói gì?” Emma lo lắng hỏi “Còn chỗ nào không thoải mái? Đau đầu hả? Mau nói cho vú biết”
Jill không nói gì, cô hơi nhíu mày, tròng mắt dời xuống nhìn tay của mình
rốt cuộc phát hiện ra điều kỳ lạ. Cô mở tay ra, ngón tay trắng nõn mảnh
khảnh, lật trước lật sau không có lông, không có vuốt, không có mẩu
thịt. Đưa hai bàn tay lên chạm vào mặt mình, mềm mềm cũng không có lông, không có râu.
Trời ơi! . . . Jill Anderson nhăn mặt nhíu mày.
Ba người bên cạnh đều hoảng hồn.
“Tiểu thư làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Suzane vội vàng nói, một bên nhắc chồng “Paul! mau gọi bác sĩ tới đây”.
“Hả…Được” Paul lao nhanh ra khỏi phòng bệnh.
“Bảo bối làm sao vậy? Đừng dọa vú nha” Emma gấp đến nỗi hốc mắt c