
ung năng lượng mới được. Cô bò xuống giường nhìn quanh không thấy quần áo của mình
đâu, bèn lấy tạm chiếc áo sơ mi trên ghế mặc vào. Áo sơ mi màu đen vừa
vặn che được mông cô, cô nhón chân ra khỏi phòng.
“Tỉnh rồi à?” Bách Nghiêu Nhất đang đứng ở phòng bếp chậm rãi quay người lại miệng cắn thịt hun khói.
Anh cũng vì đói nên mới tỉnh dậy liền nhìn thấy cô vẫn đang ngủ ngon lành
trong lòng mình. Anh hơi đẩy cô ra, cô lại hướng về phía trước cọ cọ vào ngực anh, môi lướt qua đầu ngực làm cho anh suýt bùng phát dục hỏa. Nếu không phải cô đang ngủ ngon, mà bản thân anh còn đang đói bụng anh nhất định sẽ áp đảo cô, tùy ý cắn nuốt từng tấc cơ thể cô, sau đó tiến vào
cảm nhận sự ướt át cùng căng chặt của cô.
Đáng tiếc nhìn bộ dạng mệt mỏi đó làm anh mềm lòng đành xuống giường tìm cái gì ăn lót dạ trước.
“Anh nghĩ em sẽ ngủ đến tận chiều luôn chứ”Anh dựa vào quầy bar thấy cô mặc
áo sơ mi của anh. Áo sơ mi màu đen làm nổi bật làn da trắng của cô, mái
tóc vàng rối tung, men theo cổ áo có thể nhìn thấy trên bầu ngực còn lưu lại rất nhiều dấu hôn. Áo mơ mi chỉ đủ che đi cặp mông để lộ ra đôi
chân thon dài, anh bất giác nhớ đến hai chân của cô quấn chặt lấy eo
anh, sau đó anh hưng phấn xuyên qua cô, nghĩ đến đây lập tức cảm thấy hạ thân lại xốn xang.
Không nhận thấy nguy hiểm, Jill sờ bụng nói “Em đói”
Bách Nghiêu Nhất nuốt thịt hun khói vào”Lại đây”
Jill ngoan ngoãn đi về phía anh,Bách Nghiêu Nhất một tay đưa sữa đến bên
miệng cô, thấy cô do dự anh nói “Không nóng đâu nguội rồi”
Anh luôn cảm thấy khẩu vị của cô hơi khác người.Cô không đụng vào đồ lạnh
cũng không thích đồ nóng mà chỉ động đến đồ ăn nào ấm ấm.Nghe anh nói
vậy, Jill mới liếm môi một hơi uống hết để lại trên môi một vòng trắng
xóa. Bách Nghiêu Nhất cúi đầu liếm đi vòng trắng đó, đầu lưỡi tự nhiên
tiến vào miệng cô khẽ cậy mở hàm răng đem sữa uống hết, sau đó nhìn cô
khó khăn hô hấp mới thỏa mãn buông ra. Jill mềm nhũn ở trong lòng anh,
khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng. Bách Nghiêu Nhất một tay ôm lấy cô đặt cô
lên quầy bar, chen vào giữa hai chân cô không cho cô có cơ hội khép lại, bàn tay luồn vào áo sơ mi vuốt ve bầu ngực.
Anh khẽ hôn lên cằm cô nhìn vào mắt cô nói “Chuyện phát sinh hôm qua, em không có gì muốn nói sao?”
Jill bị anh đụng chạm cảm thấy hơi ngứa, thân thể vừa mới biết đến tình dục
có phần nhạy cảm thiếu chút nữa phát ra tiếng rên rỉ, sợ quá cô liền giữ chặt tay anh không cho anh đi xuống.
“Muốn nói gì cơ?” né tránh cái hôn của anh,cô nhìn thẳng vào mắt anh nghi hoặc hỏi.
“Không hối hận?”
“Đương nhiên là hối hận” cô chu miệng không để ý ánh mắt anh dần trở nên lạnh
giá, tiếp tục oán hận “Anh gạt người ta, rõ ràng là rất đau mà”
Nói cái gì mà thoải mái chứ.Tuy rằng về sau có thoải mái thật nhưng lại quá mệt mỏi. Cơ thể của cô bây giờ chỗ nào cũng đau.
Jill bất mãn trừng mắt “Anh đúng là đồ trứng thối” cô chỉ biết dùng hai chữ
này, không có ý tưởng gì mới nhưng Bách Nghiêu Nhất lại thấy vô cùng dễ
nghe.
Cơ thể căng thẳng dần thả lỏng, khóe môi hơi gợn lên ý cười, hàn khí trong mắt sớm đã bị lời nói của cô đánh tan “Nhưng em lại thích tên trứng
thối này đúng không?”
“Đúng vậy” Jill một chút cũng không ngại ngùng thừa nhận, mắt lam chân thành
vô cùng, không có một tia giả dối “Tuy rằng anh hư còn gạt em nhưng em
vẫn rất thích anh”
“Tại sao?” anh tò mò vì sao cô lại thích anh chứ.
Tại sao…bởi vì anh nhặt cô về, cho cô ăn, cho cô uống còn cho cô ở lại. Đối xử với cô rất tốt. Mặc cô làm nũng, mặc cô la lối om sòm, tuy có tức
giận tuy có mắng cô lại còn đánh mông cô nhưng chưa từng nghĩ sẽ bỏ rơi
cô.
Cái ngày mưa kia có rất nhiều người đi qua nhưng chỉ có mỗi mình anh chịu
dừng lại đứng trước cô sau đó ôm lấy cô cho cô ấm áp. Mà sự ấm áp đó
chiếm lĩnh toàn bộ thế giới của cô, làm cô không thể nhìn thấy bất cứ ai khác ngoài anh.
Jill cúi đầu đặt trán lên trán anh, mắt lam nhìn thật sâu vào đôi mắt anh.
“Em chỉ nhìn thấy anh, sẽ không có ai khác ngoài anh”
Vào thời khắc đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, trong ý thức của cô luôn có anh, mặc dù sau khi tỉnh lại thế giới đã hoàn toàn biến đổi
nhưng cô cũng chỉ nhớ tới anh.
Cô muốn tìm anh. Mỗi ngày cô đều chạy ra ngoài cố gắng tìm kiếm. Cô biết
anh sẽ chuyển đến Paris nhưng lại không biết hiện tại anh đã chuyển đến
Paris chưa hay vẫn ở NewYork. Cô muốn tìm anh nhưng không biết địa chỉ
và số điện thoại của anh, cô chỉ có thể dựa vào chính mình lang thang
trên đường mong có thể tìm được anh.
Sau đó rốt cuộc cô cũng gặp lại anh.
Cô hưng phấn xông lên phía trước nhưng lại sợ hãi bản thân không còn bộ
dạng trước đây nữa, anh sẽ không nhận ra cô, điều này làm cô cảm thấy
lạc lõng khổ sở.
Cô chỉ có thể vụng trộm đi theo sau anh, giữ khoảng cách không xa cũng
không gần. Cô không biết làm cách nào để tiếp cận anh, chỉ có thể dùng
biện pháp ngu ngốc này đứng ở trước cửa nhà anh chờ anh nhặt cô về giống như đêm mưa năm đó.
“Thích anh…chỉ thích anh” Anh đã cứu cô, anh là lý do duy nhất cô còn sống “Em rất thích anh. A Nhất”
Ngữ điệu của cô rất nghi