
đường, tôi mời đến ăn cơm.” Lại chỉ
vào người ngốc nghếch đang phừng phừng lửa.
“Hai người có thể ra ngoài cửa đánh, phí dụng tu sửa dụng cụ gia đình không rẻ đâu.”
Nói xong đi vào phòng bếp, phía sau, Masaaki kinh ngạc lớn tiếng nghi ngờ,
“Cái gì? Phần tử hung ác cùng cô Miru từ đầu tới đuôi không một chút
giống nhau kia là anh trai cô?”
Cuối cùng tôi cũng biết vì sao
cậu luôn ăn uống không đầy đủ, một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng
không hiểu, nếu ở trong nhà người khác thì đã sớm bị một cái chổi đuổi
ra rồi, cho dù hắn không phải anh tôi thì cậu cũng đừng nên rống đi ra
như thế chứ!
Nếu bọn họ đánh nhau thật thì không tốt, tôi không
quen nhìn cảnh bạo lực. Nhanh chóng vào phòng bếp đun nóng canh rồi lại
chạy ra, giữ chặt hắn một phen, nhét bộ quần áo sạch sẽ vào tay hắn rồi
đẩy hắn lên phòng tắm tầng hai, rồi ấn Masaaki vào sô pha bảo anh ta
uống trà.
Rồi nói một câu nói thấm thía, “Anh ấy là anh trai
cùng cha khác mẹ với tôi, thân thế đáng thương, anh đừng hỏi.” Ngăn chận tên miệng cứ thẳng tuột kia.
Khi tôi mang hết đồ ăn lên bàn ăn, hắn mới thảnh thơi từ cầu thang đến.
Chân trần, một bước một vũng nước đi tới, quần áo màu trắng, nút thắt một
cao một thấp tùy tay cài hai cái, giọt nước trên tóc rơi xuống tích táp, tóc mái quá dài che đi nửa bên mặt, không giống như vừa tắm rửa xong,
mà giống như là mới lặn từ trong sông đi lên.
Quả nhiên, hắn ở
trong phòng tắm chỉ dội nước không, ngay cả móng tay cũng không biết cắt thì thật đúng là không thể yêu cầu hắn phải sạch sẽ.
Tôi lấy khăn lông đang vắt trên sô pha, đi đến trước mặt hắn, “Cúi đầu.”
Hắn khó hiểu, nhưng vẫn cúi đầu, giọt nước liên tiếp chảy xuống, thấm vào
cổ áo. Tôi chùm khăn lông lên đầu của hắn, vươn dài tay, kiễng mũi chân, lực đạo vừa phải lau cho tóc hắn.
Chúng tôi cách nhau rất gần,
gần đến mức có thể nhìn thấy chính mình trong mắt nhau, trong con ngươi
màu đen của hắn là loại trống rỗng lạnh nhạt, ngẫu nhiên hiện lên ánh
đèn phản xạ mới làm cho đôi mắt hắn có chút sức sống.
Tôi lau
cẩn thận, đôi mắt hắn dần dần nhu hòa, không hề cảnh giác, thả lỏng thân thể, đôi mắt đen trống rỗng bị một loại cảm tình khác chiếm cứ, híp mắt lại rất thoải mái giống như một loài động vật vô hại.
Tôi giúp hắn lau khô tóc, cài lại nút thắt bị cài sai.
“Ăn cơm đi, đêm nay cậu có thể ăn nhiều một chút.” Tôi nhẹ nhàng cười. Nhìn bàn đầy đồ ăn, hắn dùng năm ngón tay vuốt mái tóc rối ra sau, sau đó kéo ghế dựa ra ngồi xuống, vùi đầu ăn.
Tôi đau đầu, rất muốn xông lên lay mạnh hắn, có khách đấy, lễ nghi bàn ăn đâu, cậu đâu phải quỷ đói chết, gấp cái gì mà gấp.
Rất nhiều lúc, tôi thật không có cách với hắn.
Masaaki vẻ mặt vặn vẹo cầm một cốc nước trà đã lạnh, tôi mời anh ta vào bàn ăn, anh ta còn nhớ mãi không quên chén nước trà kia, “Đồ uống nhà cô Miru
thật kỳ lạ.”
Cậu muốn nói khó uống thì cứ nói là khó uống,
ai bảo trà đã lạnh rồi mà cậu còn cứ uống vào, trà lạnh sẽ không còn vị, không kỳ lạ mới là lạ.
Mang bàn ăn hình tròn ra ban công
nhỏ, dây hoa leo ngăn cách mưa bụi bay tán loạn, có thể nhìn thấy cảnh
tượng đóa hoa Nguyệt xinh đẹp, ba người chúng tôi ngồi theo hình tam
giác, nhưng không hiểu sao không khí có chút là lạ.
Đôi mắt
vàng nhạt của Masaaki đầy vui vẻ, một chút cũng không cảm thấy không khí lạnh cả người quỷ dị, anh ta cầm dao nĩa lên, “Đây đều là do cô Miru
làm sao? Cô thật giỏi quá.”
Tôi vui vẻ cầm đôi đũa lên, “Đâu có, anh quá khen rồi, chỉ là chút tay nghề bình thường, có thể ăn là
được, anh thử món này đi, đây là thịt thăn trâu, tôi dùng lửa nhỏ để
nấu.”
Không có người nào được khen tay nghề ngon mà không có cảm giác thành tựu, đã lâu không có ai tán thưởng trù nghệ của tôi,
thật là vui vẻ.
Cười ha ha gắp một khối thịt lớn đưa qua, Masaaki vội vàng bưng lên bát rất cẩn thận đón lấy, “Vâng, phiền toái cô......”
Hai khuôn mặt chúng tôi đang tươi cười lập tức hóa đá, bởi vì chiếc đũa của tôi trống rỗng, bát anh ta đưa qua cũng trống rỗng, miếng thịt bò đâu?
Nghi hoặc nhìn nhau một hồi, chúng tôi đồng thời quay đầu nhìn về phía tên còn lại đang vùi đầu ăn.
Hắn đang dùng thìa bới cơm ‘thập cẩm’ ăn, mặt không chút thay đổi, không có gì dị thường.
Chẳng lẽ là ảo giác? Tôi ngượng ngùng lại gắp một miếng khác, “Vừa rồi không cẩn thận nên rơi mất, thật có lỗi.”
Masaaki lại cầm bát đưa đến, “Khách khí khách khí......”
Khuôn mặt tươi cười của chúng tôi lại hóa đá, chiếc đũa của tôi trống rỗng, bát anh ta cũng trống rỗng.
Miếng thịt bò rơi vào không gian khác? Hay là tôi bị lão thị cho nên chưa hề gắp lên?
Sao có thể.
Cực có ăn ý, chúng tôi quay đầu nhìn về phía tên vẫn đang vùi đầu ăn, đúng
lúc nhìn thấy trên thìa của hắn có một khối thịt bò rất giống miếng vừa
rồi tôi gắp, hắn một ngụm hai nhai trong ba giây nhét xuống bụng, ăn cực kỳ tao nhã.
“Ách......”
Lời nói của tôi toàn bộ đều nuốt trở về, hắn thản nhiên nhìn tôi một cái, cái nhìn kia như một
cái đầm nước đen như gió tuyết tháng chạp, lạnh đến mức tóc đều kết
thành băng, rốt cuộc tôi chọc phải cậu lúc nào!
Lần này tôi không gắ