
mắt ra, toàn thân không chỗ nào không mệt mỏi, đau nhức nhắc nhở tối ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cô xấu hổ vùi mặt vào trong gối không muốn đối mặt sự thật.
Vì không muốn làm Sở Dực Nghiêu mất thể diện, tối ngày hôm qua cô rõ ràng đã quyết định ly hôn với Sở Dực Nghiêu rồi, nhưng là. . . . . . Trời ạ, hãy để cho cô chết đi, cô không còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa.
Làm đà điểu thật lâu sau, cô từ từ nâng mặt từ trên gối đầu lên, thế nhưng ngoài ý muốn lại thấy Sở Dực Nghiêu đã không còn ở bên cạnh cô nữa rồi, sự phát hiện này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô đang định rời giường, nhưng khi tầm mắt của cô quét qua một bên gối đầu thì đột nhiên mở to mắt quay đầu nhìn lại.
Cô gắt gao nhìn chằm chằm vào gối đầu của Sở Dực Nghiêu, nơi đó để một chuỗi lắc tay vỏ sò không thể bình thường hơn.
Cô hoảng hốt nắm lấy chuỗi lắc tay vỏ sò đó đưa lên trước mắt quan sát cẩn thận, lắc tay này. . . . . . Trong nháy mắt, tim của cô đập mạnh giống như gõ trống vậy.
Cửa thư phòng mở ra, Sở Dực Nghiêu từ bên trong đi ra, thấy cô đang ngẩn người trong tay cầm lắc tay vỏ sò thì vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: "Em đã tỉnh rồi."
Hà Văn Tĩnh đem lắc tay vỏ sò đưa lên trước mắt anh, âm thanh hơi có vẻ run rẩy nói: "Cái này. . . . . . Anh làm sao lại có được?" Sở Dực Nghiêu trầm ngâm một lúc, vẻ mặt phức tạp nhìn cô, trong con ngươi có chút khổ sở chợt lóe lên, nhưng ngay sau đó liền biến mất, khôi phục ánh mắt thâm thúy như cũ,
Anh im lặng, thở dài một cái, tiếng nói khàn khàn: " Một buổi tối bảy năm trước, trong một ngõ hẻm anh đã gặp một cô gái trẻ uống rượu say, anh cùng cô ấy xảy ra quan hệ, chuỗi lắc tay này chính là của cô gái đó để lại ở trong xe của anh."
Đoạn kí ức khổ sở không muốn nhớ lại này đã bị anh chôn giấu dưới đáy lòng nhiều năm, mỗi lần người nhà hỏi anh đêm đó rốt cuộc đã đi đâu thì anh cũng chỉ dùng lời nói dối lấp liếm cho qua, cũng đem đoạn kinh nghiệm kia làm thành kí ức không muốn nhớ tới, chết cũng không muốn nhắc lại.
Nhưng từ khi biết Hà Văn Tĩnh, sự âm u trong đáy lòng đó đột nhiên được ánh mặt trời soi sáng, chiếm lĩnh, giống như. . . . . . Kinh nghiệm không vui nhiều năm trước kia hôm nay nói ra, cũng không khiến anh khó chịu như vậy nữa.
Là cái gì đã thay đổi anh? Lòng anh hiểu, rất rõ ràng, tất cả thay đổi này của anh đều là vì cô, cô cho anh sự dũng cảm, để cho anh có thể đối mặt với sự thực, quan trọng hơn là, cô cũng làm cho anh hiểu một người đàn ông phải gánh vác trách nhiệm là như thế nào, để cho anh kiên cường hơn, dám đương đầu với tất cả khó khăn.
"Thì ra là anh. . . . . ." Âm thanh Hà Văn Tĩnh hơi có vẻ run rẩy truyền tới bên tai, trong chớp nhoáng này, cô cảm thấy hơi sức toàn thân giống như bị hút khô, không thể tin nhìn anh, chợt đem lắc tay ném lên mặt anh, cảm xúc kích động quát to.
"Cái tên khốn kiếp này, anh có biết anh đã hại tôi khổ sở như thế nào không?" Sở Dực Nghiêu nghĩ rằng cô đang nghĩ đến kinh nghiệm đáng xấu hổ kia của anh, cho nên anh không nhúc nhích, đứng ở bên giường, rũ mắt xuống, "Thật xin lỗi, thế nhưng khi đó anh cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy, anh là bị người ta bỏ thuốc. . . . . ."
"Đáng chết, anh cho rằng một câu thật xin lỗi là có thể bồi thường cho tôi sao? Anh cho rằng anh nói anh bị người ta bỏ thuốc tôi liền tha thứ cho anh sao? Tên cường bạo này, tôi hận anh chết đi được. . . . . ." Hà Văn Tĩnh bất chấp tất cả, nắm lên một cái gối đầu đánh liên tục lên người Sở Dực Nghiêu, nước mắt không có tiền đồ từ hốc mắt chảy ra .
Năm đó, tên ngu ngốc kia làm sao có thể sẽ là anh? Chẳng lẽ đây thật là ông trời muốn đùa giỡn cùng cô sao?
"Văn. . . . . . Văn Tĩnh, em bình tĩnh một chút!" Cuối cùng Sở Dực Nghiêu cũng cảm thấy có gì đó không đúng vội vàng bắt được tay nhỏ bé đang quơ múa của cô, "Em. . . . . . Vì sao em lại tức giận, chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ là. . . . . . Cô gái năm đó kia. . . . . ."
Cô hung hăng nhìn anh chằm chằm, sử dụng lực đẩy anh ngồi vào mép giường, "Khốn kiếp, anh còn có mặt mũi hỏi tôi, không ngờ người phá hủy trong sạch của tôi, làm cho cuộc sống của tôi đảo lộn chính là anh, anh có biết bảy năm qua tôi sống như thế nào hay không? Mỗi ngày đều bị người khác xa lánh, khinh thường, mang theo Thụy Khải rất vất vả, khó khăn sống qua ngày, hơn nữa còn phải liều mạng đi làm, đáng ghét nhất chính là, tôi chạy đến khách sạn của anh đi làm thì anh. . . . . . Anh lại chỉ vì tôi lỡ hắt lên người anh vài giọt nước, mà đuổi việc tôi, khiến cho cuộc sống của tôi lâm vào tình cảnh thật đáng thương!" Bây giờ nhớ lại những việc này, cô thật đúng là vừa tức vừa giận lại vừa kinh ngạc, cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Sở Dực Nghiêu trợn to mắt, cẩn thận nghe những lời khiển trách mà cô uất ức nói ra, không sót một chữ. Nghe cứ một câu lại một câu như vậy, tâm cũng theo đó mà hung hăng đau đớn.
Anh đương nhiên có thể tưởng tượng được, cuộc sống của một bà mẹ độc thân mang theo đứa bé đến tột cùng có bao nhiêu khó khăn, lúc ấy anh không biết tốt xấu chỉ vì nhất thời tùy hứng mà sa thải cô, chỉ là bởi vì khó chịu trong l