
iận đem gối đầu đặt xuống xong, đem chăn đắp lên người, nhưng lăn qua lộn lại làm thế nào cũng không ngủ được, cô nhìn chằm chằm Sở Dực Nghiêu nằm trên giường, quỷ kế muốn chỉnh người lần nữa dâng lên từ trong đáy lòng cô.
"Khụ khụ!" dùng sức ho khan hai tiếng, cố gắng đưa tới sự chú ý của đối phương, "Cái đó. . . . . . Này, anh đã ngủ chưa?"
"Nếu như cô không gọi tôi..., tôi rất nhanh sẽ ngủ!" Sau một hồi, trong bóng tối truyền đến một giọng nói trầm thấp đáp lại.
"Ha ha, chúng ta chơi một chút thay đổi không khí có được hay không?"
"Không có hứng thú!"
"Chơi nha, vấn đáp nhanh cũng được, anh biết không? Trước đây, bạn tôi hỏi tôi một câu hỏi rất thú vị, vấn đề là như thế này, có một người nhà rất nghèo, nhưng sắp bước sang năm mới rồi, mà lúc ấy gia đình anh ta chỉ còn lại một con heo và một con bò, anh đoán xem, người này ở lễ mừng năm mới sẽ giết heo trước hay là giết bò trước?"
Trong bóng tối đột nhiên trở nên im hơi lặng tiếng , Hà Văn Tĩnh dùng chân đá đá giường lớn, "Tôi đang chờ đáp án của anh đó."
" Cô trả lời như thế nào?" Qua hồi lâu, trong bóng tối truyền đến giọng nói trầm thấp quen thuộc của Sở Dực Nghiêu .
"Tôi nói trước hết là giết bò a." Hà Văn Tĩnh dường như không cần nghĩ ngợi đáp.
"Tại sao?" Trong âm thanh ẩn giấu nụ cười nồng đậm.
"Bởi vì người ta cảm thấy thịt bò so với thịt heo ăn ngon hơn."
"Chúc mừng cô, heo cũng nghĩ như vậy." Nụ cười giống như càng thêm càn rỡ.
"Sở Dực Nghiêu anh chơi đểu tôi?"
"Như nhau!"
"Anh đã sớm biết đáp án có phải không?"
"Tôi chưa bao giờ chơi loại trò chơi nhàm chán này, cho nên trước kia chưa từng nghe qua."
"Hừ! Ai tin tưởng anh?" Hà Văn Tĩnh cực kỳ tức giận tiếp tục ra đề, nhưng mà rất đáng tiếc, mỗi đề nếu không phải là anh trả lời đúng thì cũng là bị anh chơi lại.
Không biết qua bao lâu, Hà Văn Tĩnh mệt mỏi gần chết trong lúc mơ mơ màng màng ngủ thật say, trên giường lớn Sở Dực Nghiêu ở trong bóng tối chờ thật lâu, rốt cuộc nghe được tiếng hít thở đều đều của cô.
Nhẹ nhàng bật đèn đầu giường lên, anh nhìn thấy Hà Văn Tĩnh nằm trên mặt thảm ở dưới giường giống như con cua, khuôn mặt của cô đè ở trên gối đầu mềm mại, một cái chân còn không có hình tượng đưa ra bên ngoài chăn.
Nhìn tư thế ngủ khôi hài của cô, anh không nhịn được xuống giường giúp cô một tay, đem chăn đắp kín lại cho cô, dưới ánh đèn mông lung, anh thấy da của cô sau khi tắm rửa thật đẹp. Người phụ nữ này thật đúng là thú vị, anh đã sớm đoán được cô là muốn trêu chọc anh, nhưng không ngờ cuối cùng người bị trêu chọc đến mệt nhọc chính là cô.
Nước miếng theo khóe miệng của cô chảy ra, trời ạ! Anh không nhịn được cau mày lắc đầu, cô thật đúng là lôi thôi, làm cho người khác nhức đầu. Việc này đối với người luôn luôn thích sạch sẽ như anh là một loại cực hạn khiêu chiến, nhưng mà vượt qua cả ý nghĩ của anh chính là, khi nhìn thấy giấy lau xuất hiện trong tay mình, cũng không tự giác lau nước miếng kia thì anh không thể tin được giật mình ngây ngẩn tại chỗ.
Anh. . . . . . Anh làm sao có thể đối với người phụ nữ này làm ra động tác thân thiết như vậy? Cố tình, vào đúng lúc này, người phụ nữ nằm dưới đất còn phát ra một tiếng ưm khe khẽ, lật người, cô nằm ngửa ở trên sàn nhà tiếp tục thở đều ngủ, nút áo trước ngực áo ngủ bởi vì động tác này mà nhẹ nhàng rộng mở, lộ ra trắng noãn đầy đặn.
Sở Dực Nghiêu đột nhiên cảm thấy mạch máu của mình trong nháy mắt trở nên căng thẳng, trong thân thể bộ vị ấy ấy còn rất là ly kỳ đứng thẳng lên, cổ họng khô khốc, ngay cả nhịp tim cũng bất quy tắc nhảy lên một tiếng, có ma, anh là bị sao vậy?
Ánh mắt bị khuôn mặt cô hấp dẫn thật lâu không thể rời đi, nhìn đôi môi phấn hồng mê người của cô, anh đột nhiên kích động cúi người nhẹ nhàng hôn cô một cái. Khi môi anh đụng vào môi cô, Sở Dực Nghiêu giống như thật sợ hãi vội vàng nhảy trở về giường lớn của mình.
Ông trời! Anh không dám tin vuốt môi của mình, phía trên còn lưu lại hơi thở đôi môi cô, anh đây là làm sao vậy? Không thể giải thích được tại sao đối với thân thể của cô anh lại không khống chế được dục vọng của mình? Anh không phải luôn luôn không có cảm giác đối với phụ nữ sao?
Kể từ năm mười tám tuổi, sau khi trải qua một lần ấy, anh đối với chuyện ấy sinh ra cảm giác chán ghét, nhưng vừa rồi. . . . . . Anh rốt cuộc tại sao. . . . . . lại đối với cô sinh ra dục vọng mãnh liệt? Mười tám tuổi năm ấy, lưu lại ở trong trí nhớ. . . . . . Hai người điên cuồng lăn lộn trong xe, anh không chút kiêng kỵ đoạt lấy cô gái bị anh bắt lại kéo lên xe.
Cô gái ở dưới người anh phát ra âm thanh rên rỉ yêu kiều, lần lượt đoạt lấy, lần lượt buông thả, cho đến khi cạn kiệt sức lực, mới rót vào bên trong thân thể mềm mại giọt tinh hoa cuối cùng rồi mệt mỏi ngã ở trên xe, cùng ôm nhau ngủ.
Đoạn ký ức này, luôn luôn bị anh khinh bỉ, thậm chí sau bao nhiêu năm, anh vẫn không muốn nhớ tới nó, nhưng lúc này, anh phát hiện anh lại dám đối mặt với chuyện ấy như vậy, trong đầu không ngừng phát lại hình ảnh xảy ra ngày hôm đó.
Không. . . . . . Không thể! Mang theo tâm tình quỷ dị, anh nhanh chóng tắt đèn đầu