Old school Swatch Watches
Chồng Xấu Đến Quấy Rối

Chồng Xấu Đến Quấy Rối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324063

Bình chọn: 8.5.00/10/406 lượt.

m giác mình lần này thật sự đùa giỡn quá đáng rồi, cô vội vã cuống cuồng ôm lấy côn trai đang ngồi trên người Sở Thiệu Thiên, "Thụy Khải, lại đây với mẹ."

"Cháu dâu, sao cháu lại cướp chắt trai của ông?" Sở Thiệu Thiên không vui nhìn chằm chằm Hà Văn Tĩnh, tranh đấu trên thương trường bao lâu nay ông dĩ nhiên đã luyện thành ánh mắt vô cùng uy nghiêm, Hà Văn Tĩnh bị ánh mắt đó dọa sợ đến toát mồ hôi.

"Không phải vậy, cháu không có giành, cháu chỉ là cảm thấy. . . . . ." Hà Văn Tĩnh trong lòng run sợ nhưng vẫn cố gắng tươi cười, "Nếu ông nội đã định xong hôn sự giữa cháu và anh Sở, như vậy cháu cũng phải về thông báo cho người thân biết, cho nên cháu hiện tại muốn dẫn Thụy Khải về, ông biết đó, Thụy Khải cũng là tâm can bảo bối của gia đình cháu, cho nên trước khi cháu cưới anh Sở, Thụy Khải nên ở với cháu có phải không?"

Sở Thiệu Thiên nhíu mày, "Gia đình cháu đã sống cùng Thụy Khải lâu như vậy, hiện tại cũng nên đến phiên ông già ta đây cùng Thụy Khải chung sống, bắt đầu từ hôm nay, Thụy Khải sẽ sống cùng ông, nếu cháu nguyện ý trước khi kết hôn rời đến nhà chúng ta, ông rất hoan nghênh, nhưng là nếu như cháu muốn đưa Thụy Khải đi, vậy cũng đừng trách ông già ta đây trở mặt đó!"

Nhìn dáng vẻ miễn cưỡng của cô gái trước mặt này, rõ ràng không có ý định gả cho Dực Nghiêu nhà mình, ông mặc kệ Dực Nghiêu cùng cô gái này từng có hiểu lầm gì, ông hiện tại chỉ muốn ôm chắt trai của ông thôi, vì sợ cô gái này mang theo đứa bé đáng yêu chạy trốn, ông tự nhiên phải tiên hạ thủ vi cường.(ra tay trước)

"Ách. . . . . ." Hà Văn Tĩnh bỗng chốc không có biện pháp, cô đưa ánh mắt cầu cứu đến Sở Dực Nghiêu, liền gặp được gương mặt tuấn tú Sở Dực Nghiêu tối đen đang trừng cô.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, cô đại khái cũng đã bị Sở Dực Nghiêu giết chết một trăm lần rồi, cô lần đầu tiên khắc sâu cảm nhận được cái gì gọi là "trời tạo nghiệp vẫn có thể sống nhưng tự mình tạo nghiệp thì không thể sống " .

Sở Thiệu Thiên từ chỗ ngồi đứng lên, uy phong lẫm liệt lôi kéo tay Hà Thụy Khải đi lên lầu, "Thụy Khải, ông cố dẫn cháu lên lầu chơi, cháu dâu tương lai, chờ một chút để Dực Nghiêu đưa cháu trở về, thuận tiện để Dực Nghiêu giúp cháu thu dọn hành lý, hai ngày nữa rời đến đây ở."

"Cháu...cháu. . . . . ." Hà Văn Tĩnh thật sự rất muốn xông lên, cướp con trai bỏ chạy, nhưng . . . . . . Cô không dám, hic. . . . . . Bộ dáng người ông này trừng mắt thật đáng sợ, khiến cô không thể tự chủ được, toàn thân phát run, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai hết sức phấn khởi cùng Sở Thiệu Thiên lên lầu biến mất trong tầm mắt của cô.

Cuối cùng, cô mới vô dụng đem hi vọng ký thác trên người của Sở Dực Nghiêu, xông tới bắt lấy cánh tay của anh, hạ thấp tư thái cầu khẩn nói: "Thích sạch sẽ. . . . . . anh Sở, anh mau nghĩ biện pháp giải thích với ông nội của anh, Thụy Khải không phải con của anh!" Gương mặt tuấn tú của Sở Dực Nghiêu lạnh như bang, nhìn cô chằm chằm, âm thanh rít qua kẽ răng nói , "Tôi không có cách nào!"

Người phụ nữ đáng chết này, anh hiện tại chỉ muốn bóp chết cô, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy cô hôm đó, cô hình như đã được định trước là khắc tinh trong đời anh.

Hà Văn Tĩnh đột nhiên lóe lên ý tưởng trong đầu, "Đúng rồi, DNA, anh có thể cùng Thụy Khải đi xét nghiệm DNA, chỉ cần xét nghiệm DNA là có thể chứng minh anh không phải là ba của Thụy Khải, Thụy Khải có thể cùng tôi về nhà!"

"Đã muộn!"

"Không muộn không muộn, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi xét nghiệm DNA. . . . . ."

"Cho dù có đi xét nghiệm DNA, cũng phải chờ chúng ta kết hôn xong!" Sở Dực Nghiêu âm trầm nói.

"Cái gì?" Cô không dám tin, hét to một tiếng: "Anh nói là anh phải cùng tôi kết hôn?"

"Là ông nội tôi muốn hai chúng ta kết hôn!" Sở Dực Nghiêu mặt lạnh, nói đâu ra đấy.

Hà Văn Tĩnh sợ hãi kêu một tiếng: "Anh đừng nói giỡn nữa, tôi mới không cần gả cho loại người lòng dạ nhỏ mọn như anh!"

Sở Dực Nghiêu nổi giận, gầm hét lên: "Hà Văn Tĩnh, cô cho là tôi muốn kết hôn với cô sao? Đừng quên, tất cả đều là do trò đùa ác của cô mà ra, đầu sỏ gây nên là cô, cô nên cảm thấy may mắn là cô đùa giỡn với tôi, nếu như người cô chọc tới là người khác, nói không chừng cô và con trai cô cũng đã bị cô hại chết!" Người phụ nữ ngu ngốc này, lại còn dám bày vẻ mặt miễn cưỡng miễn cưỡng ra cho anh xem, đừng quên, trong chuyện này anh mới là người bị hại!

"Đây chẳng qua là một trò đùa. . . . . ." Hà Văn Tĩnh phát hiện mình sắp hỏng mất.

"Cho nên tôi chưa bao giờ cùng bất kỳ ai nói giỡn!" Anh chỉ làm cho người khác khổ cực.

"Thích sạch sẽ. . . . . ."

"Tôi tên là Sở Dực Nghiêu!" Anh không chịu được gầm nhẹ

"Được rồi! Sở Dực Nghiêu, chuyện phát triển đến mức này, anh nói phải làm thế nào?" Hà Văn Tĩnh dáng vẻ cực khổ nói.

Anh nhìn cô không chớp mắt, "Chỉ có một con đường, chính là chúng ta kết hôn!"

"Này. . . . . ." Cô bất mãn kêu to, "Anh chơi đủ chưa? Coi như nói giỡn cũng nên có mức độ. Đúng! Tôi thừa nhận tôi không nên cố ý diễn trò đùa giỡn ở bệnh viện, nhưng tôi chỉ là muốn làm cho anh tức giận, anh nói chỉ cần tôi tới nhà anh, giải thích rõ ràng tất