Polaroid
Chồng Tôi Thật Anh Tuấn

Chồng Tôi Thật Anh Tuấn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322214

Bình chọn: 10.00/10/221 lượt.

? vừa nghĩ đến đây, anh đã hận đến nổi muốn giết chết bản thân !

“Khuất Căng ! anh còn muốn nghe nữa không ? ” đầu dây bên kia không nghe được tiếng của anh, Jeff lại hỏi thêm lần nữa.

“Muốn ! ”anh ép mình phải phát ra giọng khàn đáp lại.

“Anh ….! ” Jeff nói nhưng lại ngưng, cùng lúc thở ra một hơi xong tiếp tục nói : “Họ nói sau khi cô ta đợi đúng 1 năm, bỗng liên tục mấy ngày liền không thấy đến khách sạn nữa, mọi người do lo lắng nên đã đến chổ ở của cô, lo là cô có phải bị bệnh không, kết quả từ bên phòng phía đông nghe được là cô gái đã tìm được bạn trai mà cô ta vẫn đang chờ đợi rồi, nên đã chạy đi gặp anh. ”

Mặt Khuất Căng bỗng ngớ ra. Cô đi gặp anh? Nhưng anh không nhớ là đã gặp qua cô! Nếu như anh đã gặp cô rồi, anh nhất định sẽ nhớ, nhất định vậy!

“Jeff ! Sau tai nạn giao thông tôi không có gặp cô ấy!” anh khàn giọng nói.

“Tôi biết ! Nếu trước đây anh có gặp cô ta, thì sẽ không để đến hôm nay mới nhờ tôi điều tra sự việc. ” Jeff nói. “nhưng những người làm ở khách sạn không có lý do gì nói dối gạt chúng ta, hơn nữa theo phản ứng năm đó của cô gái của anh khi quay về, cũng đã cho thấy rõ cô đúng là đã gặp qua anh ”

“Phản ứng gì ? ”

Jeff im lặng vài giây: “Từ bỏ ! Bỏ cuộc ! ”

Một cơn đau bỗng nhói lên trong tim làm Khuất Căng một lúc thở không ra hơi, 4 chữ 2 câu đó giống như con dao sắc bén, cùng lúc vừa nặng vừa sâu đâm vào tim anh.

“Từ bỏ ! Bỏ cuộc ! ”

Cô đã không ngại gian nan một mình tha hương đợi anh 1 năm, cái đó đã phải có rất nhiều dũng khí, nghị lực kiên cường, nhưng sau khi cô đi gặp anh về thì lại chọn từ bỏ, thực ra là tại lý do gì, đả kích gì đã làm cho 1 người kiên cường như cô không chấp nhận nổi,

Anh đưa tay áp lên đôi mắt, cảm giác lòng bàn tay nhanh chóng bị nước mắt thấm ướt.

“Khuất Căng ! còn một chuyện nữa!” Trong điện thoại truyền đến giọng nói do dự của Jeff.

Anh không đáp lại, Jeff ở đầu bên kia cũng chọn sự trầm lặng, giống như đang chờ sự xác nhận là anh đã chuẩn bị tốt để nghe việc này, mới chịu mở lời.

“Chuyện gì?” nửa phút sau, Khuất Căng ngữ âm nghẹn thở, khàn giọng hỏi

Jeff ngơ một lúc, mới chầm chậm nói với anh. “Cô gái của anh năm đó đã sinh cho anh một đứa con gái ! ”

Nói xong, anh ngắt điện thoại, do anh biết được khi một người đàn ông đang rơi nước mắt, tuyệt đối không hy vọng bên cạnh có người, cho dù người đó đang ở xa bên New York cũng không.

***

Khí trời mang chút mát lạnh, một trận mưa đổ xuống, nhiệt độ theo đó mà hạ thấp 2 độ, mưa tạnh rồi, nhưng nhiệt độ cũng không tăng lên nổi nữa, đó là khí hậu tiêu chuẩn chuyển tiết từ cuối thu sang mùa đông.

Ngôn Hải Lam kéo lại áo khoác mỏng trên người chống chọi lại cơn gió đông đang thổi đến trước mặt.

Trên mặt đường còn một phần đất vẫn còn ướt, hôm qua lại mưa, hèn chi khí trời hôm nay lạnh hơn so với hôm qua, nhiệt độ hình như lại thấp đi mấy độ rồi.

Có nên trở lại trên lầu đổi cái áo khoác dày hơi ko ? Cô do dự quay đầu lại nhìn cánh cửa lớn bên cạnh phòng quản lý một cái, lại đưa tay lên xem thời gian trên đồng hồ đeo tay.

Hôm nay cô đi sớm hơn ngày thường 10 phút, quay lại thay cái áo khoác hình như vẫn còn kịp, lại có chút giống miễn cưỡng, ngại thời gian, nếu có anh đến đón cô thì—

Tư tưởng bất chợt, cô tự nhiên lộ ra một nụ cười gượng, sau đó lắc lắc cái đầu.

Cô sao lại nghĩ đến anh ?

Từ sau thời hạn 3 ngày đó, thời gian đã qua 1 tháng rồi, anh cũng đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô đúng 1 tháng, không xuất hiện lại.

Thời gian 1 tháng, sợ là anh đã hoàn toàn quên mất cô rồi chăng ? Còn cô cũng nên sớm thất vọng mới đúng.

Gượng cười lắc đầu, cô bước vào luồng gió đông, vẫn như thường lệ nhìn về phía trạm xe điện xa 500 m, bước chầm chậm đến đó.

Trạm xe điện vẫn như thường đầy ắp người đợi xe, 2 - 2 thành đôi, 3 - 5 thành nhóm đâu đâu cũng có, riêng lẻ một người cũng không ít, nhưng trên mặt lộ ra biểu cảm cô đơn, cảm giác cô độc, chắc là chỉ có mình cô thôi.

Xung quanh cô rõ ràng rất nhiều người, rất nhiều âm thanh, tại sao cô lại có cảm giác thế giới chỉ còn lại mình cô vậy ? Hơn nữa loại cảm giác này ngày một tăng lên.

Cô làm sao vậy ?

Không muốn thừa nhận có liên quan đến anh, không muốn thừa nhận cô hối hận rồi, giờ đây trong lòng lại như có tiếng nói rõ ràng nói với cô —

Anh đào hoa thì đã sao ? anh ta đối với cô không chung thuỷ thì đã sao ? Chỉ cần anh có thể kề cận bên cô, để cô không còn cảm giác cô đơn như vậy không phải là đủ rồi sao ? Không phải sao ?

Không, không phải, đó không phải thứ cô cần, không phải.

Nhưng nếu không phải, vậy tại sao cô lại tìm kiếm hình bóng của anh trong đám đông, giống như hy vọng anh lại lần nữa quay lại bên cô ?

Không, cô không có…

Cô gạt được mọi người, nhưng gạt không nổi bản thân cô. Không….

Cô hy vọng thời gian có thể quay lại, nếu thời gian có thể quay ngược lại, lần nữa cô sẽ không để anh rời đi, cho dù anh không yêu cô cũng chẳng sao.

“Đừng có nói nữa ! ” cô bỗng hét lớn lên, làm cho học sinh trung học đứng cạnh cô kinh hãi một cái.

“Em không có nói chuyện mà ! ” học sinh trun